Lúc này ánh nắng rất vừa phải, lại vẫn chưa đến lúc khai tiệc, khắp nơitrong vườn hoa của phủ Vũ Văn, trên những con đường nhỏ đều là quý tộctrẻ tuổi của đất Chu.
Lan Lăng Vương nhìn đám người đang đổ dồnnhìn mình, nhăn chân mày, nhỏ giọng nói: "Những gì của phủ Vũ Văn, nàngđừng có đụng vào."
Thật sự nàng đã đắc tội nặng với Vũ Văn Thành, giờ đã đến phủ của hắn, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trương Khởi ừ một tiếng.
Nghe thấy câu trả lời mềm mại của nàng, Lan Lăng Vương cúi đầu xuống. Hắnvươn tay, ở nàng xõa mực trên tóc vuốt ve, "Mới nãy, nàng rất giỏi”. Từ sau khi biết được Lan Lăng Vương thích vuốt tóc của nàng, Trương Khởirất ít khi rụt lại.
Hắn biết nàng rất thông minh nhưng cũng không nghĩ rằng nàng lại thông minh đến như thế. Trong thời gian ngắn nhưvậy, nàng liền đoán được mình đang bị Vũ Văn Thành vũ nhục, cũng khôngthể hành động thiếu suy nghĩ, lại càng biết rằng một vị trượng phu cầmquân đánh giặc như hắn không hề am hiểu miệng lưỡi đấu khẩu như nhữngtên hủ nho ấy.
Hắn vốn nghĩ rằng nỗi nhục nhã này cứ thế mà phảichịu đựng, nhưng không nghĩ đến nàng lại ra mặt, lạnh lùng hờ hững nóimột câu lại khiến cho Vũ Văn Thành không có đất dung thân.
Cô gái này, ở trước mặt mình uyển chuyển mềm mại, nhưng khi đối mặt với nhữngkẻ ngang ngược thì lại tuyệt không lùi bước, mà ngược lại, đối mặt trựcdiện, xinh đẹp như hoa, kiêu ngạo mà ung dung. Khiến cho bất kì ai cũngkhông thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362088/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.