Chương trước
Chương sau
Lan Lăng vương ôm Trương Khởi nhảy xuống xe ngựa, đi tới hậu viện viện , hắn ra lệnh nói: "Chuẩn bị nước nóng”

"Vâng."

Một thùng nước nóng hổi được nâng đến, Lan Lăng vương nhìn về phía Trương Khởi, nói:

"Đi ngâm nước một chút, ta đi ra ngoài”. Dứt lời, hắn lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc, đặt vào tay của Trương Khởi, rồi xoay người đi rangoài

Trương Khởi cúi đầu, nàng từ từ cởi xiêm áo ra, để cho cả người mình chìm trong nước nóng.

Quả nhiên, ngâm như vậy, vết sưng ở nơi ấy cũng giảm đau mấy phần

Sau khi ngâm nước thoải mái, Trương Khởi tự bôi thuốc cho mình, mặc thêmxiêm áo, gọi tì nữ ở bên ngoài vào dọn dẹp một chút, nàng mới cất bướcđi về phía phòng ngủ

Trong phòng ngủ, Lan Lăng vương tóc đen xõaxuống, mặc trên người trung y màu trắng mỏng, cổ áo nửa mở, bộ ngực rắnchắc bạc màu ửng sáng dưới đèn đuốc. Chỗ quần dưới, đùi mạnh mẽ trángkiện, có hơn phân nửa bị lộ ra ngoài. Hắn không chú ý Trương Khởi đãtiến vào, chỉ cúi đầu, dưới ánh nến lật xem quyển sách lụa

Hắnxem hết sức nghiêm túc, đôi mày thanh tú nhíu lại hình ngọn núi, môimỏng mím chặt thành 1 đường. Đang lúc ấy, thì một cơn gió mát thổi qua,ngọn gió thổi bay tóc mai của hắn, nhẹ nhàng thổi qua đôi mắt thâm thúythần bí, sóng mũi cao thẳng

Chân thực mà nói, mỗi một đường néttrên gương mặt hắn, giống như một kiệt tác tỉ mỉ của trời xanh. Chóimắt, đồng thời khiến người ta trầm mê, đột nhiên, Trương Khởi cảm thấyngực mình ngưa ngứa, nàng vội vã nghiêng đầu đi

Lúc này, một thanh âm trầm thấp truyền đến: “Đã tắm xong rồi?”

“Ân”

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Trương Khởi, Lan Lăng vương cũng không quay đầu lại: “Ngủ đi, không cần phải hầu ta”

Trương Khởi nhìn giường to như vậy, môi giật giật, không có trả lời, chỉ đỏ mặt cúi đầu xuống

Dường như cảm giác được nàng im lặng quá mức, hắn buông sách lụa trong tayxuống, trầm thấp nói: “Tối hôm nay, nàng biểu hiện tốt lắm”

Trương Khởi trừng mắt, ngẩng đầu nhìn về phía hắn

Hắn không có quay đầu, chỉ nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp giống như dây đàn bật lên trong đêm tối, gợi lên sự rung động sâu nhất trong lòng người: “Nàng khá lắm…Khá hơn so với trong tưởng tượng của ta”

Hắn nói nhỏ, nói đến đây lại nói: “Ngủ đi, ta còn có việc, phải thức một canh giờ nữa”

Trương Khởi ân một tiếng

Nàng nhìn hắn, nhìn thân hình cao lớn của hắn, thân hình gần gấp 2 lần nàng, nhìn đường nét sườn mặt của hắn không còn cách nào có thể diễn tả bằnglời, trái tim của Trương Khởi, không chịu sự khống chế của nàng, nhảylên bịch bịch

…. Lan Lăng vương anh tuấn quá mức hoàn mỹ, hắncũng biết điểm này, cho nên hằng năm không thay đổi sắc mặt, bộ dángluôn lạnh lùng uy nghiêm, hơn nữa, ở trên chiến trường đã tôi luyện chohắn sát khí uy nghiêm lẫm liệt, cả người hết sức hoa mỹ, ngoài ra còn có mười phần uy sát

Vốn dĩ, xét về ngũ quan mà nói, hắn đã có mộtkhông hai, huống chi, giữa nét hoa mỹ còn xen lẫn khí phách uy nghiêm,cao quý?. Thỉnh thoảng nhìn nàng, Trương Khởi sẽ sinh lòng hoảng hốt,đều cảm thấy, trên đời này, có thể có người không động tâm với nam nhânnày sao?. Sợ là không có!. Bỗng nhiên, nàng hơi sợ- sợ phải đến gần hắn

Nghĩ tới đây, Trương Khởi hạ mắt xuống

Từ từ, nàng đứng sau lưng hắn, giọng nói mềm mại rõ ràng: “Trường Cung”

Có lẽ trong giọng điệu của nàng có chút ái muội, khác hẳn với sự nghiêm túc bình thường, Lan Lăng vương thu hồi quyển sách lụa

Trương Khởi vẫn cúi đầu, nàng khẽ chào không ngóc đầu dậy, thanh âm run rẩynhỏ giọng nói: “Quận vương, nếu như có một ngày như vậy, chàng mệt mỏi,chàng ghét bỏ ta, có thể đừng ban ta ra ngoài được không?”

Nàngnghiêm túc nhìn sàn nhà đào mộc, thì thào nói: “A Khởi biết rất nhiềuthứ, đánh đàn, tấu sắt, thổi tiêu, thổi sáo, thư pháp, hội họa, thêuthùa…Chuyện quốc gia đại sự, A Khởi cũng không phải người ngu ngốc, AKhởi biết, sắc đẹp con người sẽ suy giảm theo thời gian, sắc suy, yêuthích của giảm, hôm nay, A Khởi vẫn còn xinh đẹp, muốn cầu Quận vươngcho A Khởi một lời hứa…”

Không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh nến bị gió thổi, lay động khắp nơi, dường như một giây sau, sẽ bị tắt hoàn toàn

Một hồi lâu, thanh âm uy nghiêm, lạnh lùng của Lan Lăng vương mới vang lên: “Còn gì nữa không?”

Hắn nhàn nhạt nói: “Khi ở trong điện, nàng đã liên tiếp dò xét ta, nàng còn yêu cầu gì khác, thì nói luôn một lượt đi”

Thanh âm lạnh lùng như vậy!

Trương Khởi run rẩy, lui về phía sau nửa bước

Nàng há miệng thở dốc, một lát sau mới khàn giọng nói: “Còn có…”

“Nói”

Trương Khởi cụp mắt xuống, lúc này nàng hơi hối hận. Nguyên tưởng rằng, biểuhiện đêm nay của nàng, sẽ chiếm được hảo cảm và tôn trọng của hắn, thânthể của hắn đã làm hắn trầm mê. Là thời cơ tốt nhất để nói ra điều kiện. Thật không ngờ, hắn vẫn giận

Cúi đầu, Trương Khởi cúi đầu nói:“A Khởi hiểu, nước Tề, bách quan quyền quý, đa số chỉ có một thê, tínhcủa quý nữ Tề quốc rất ghen tị và hà khắc, không chấp nhận bên người cócơ thiếp, Trường Cung là quận vương, tương lai sẽ cưới vợ, nhất địnhcũng là nữ tử quyền quý…A Khởi nghĩ, nếu như chủ mẫu vào cửa, nàng không thích A Khởi, quận vương có thể…”

Nàng nói tới đây, không cònlưu loát nữa, nuốt nước miếng vài lần mới nói hết lời: “Trường Cung cóthể nể tình A Khởi tận tâm hầu hạ, mà cho A Khởi một đường sống haykhông?”

Thói đời như vậy, cái nàng cầu xin, không phải hắn giữlại cho nàng một mạng, mà sắp xếp cho nàng một chỗ thỏa đáng, để nàng có thể sống đến già

Thanh âm êm tai rơi xuống

Ngước mắtnhìn thoáng qua thắt lưng thẳng tắp, nhìn không thấy biểu cảm của LanLăng vương, Trương Khởi chậm rãi quỳ xuống, sau đó, hai tay đặt trênđất, đầu rạp xuống đất, dáng vẻ hết sức hèn mọn, cầu xin một thương xótcủa hắn

Nàng biết thê tử tương lai của hắn họ Trịnh, hơn nữaTrịnh thị này giống như những vợ cả quan lại nhà quyền quý, không chấpnhận trong mắt có một hạt cát, nàng sẽ đuổi tận giết tuyệt những cơthiếp của hắn

Loại đố phụ này ở Trần quốc là khó thể tưởng tượng được, nhưng ở Tề quốc là bình thường đến không thể bình thường hơnđược. Dù sao, quý nữ Tề quốc từ nhỏ đến lớn, mẫu thân đều sẽ nói cho các nàng biết, làm sao để bảo vệ lãnh thổ của mình, làm thế nào để xua đuổi những nữ tử không có ý tốt, làm sao đố kị, tranh cãi ầm ĩ và giành lấyphu quân của mình

Nhóm thê thất này có bối cảnh hung hậu, ở Tềquốc có tiếng nói cực cao, bất luận là quan lại hay là dân thường, đềutràn ngập bóng dáng bận rộn của các nàng

Tiên ti dị tộc, vốn có địa vị rất cao

Lan Lăng vương chậm rãi đứng lên

Hắn chậm rãi quay đầu lại

Dưới ánh nến, mắt hắn sáng ngời, thâm thúy, lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm.bước chân nhẹ nhàng, hắn đi đến trước mặt Trương Khởi vẫn đang quỳ rạpxuống đất

Nhìn mái tóc đen nhánh của nàng, đường cong lả lướtcủa nàng, cuối cùng, hắn mở miệng, thanh âm trầm thấp, mạnh mẽ: “Còn cóyêu cầu gì?”

Đã cầu hắn sẽ sắp xếp cho nàng ổn thỏa, nàng còn muốn cầu xin gì khác?.

Trương Khởi lắc đầu, cúi đầu trả lời: “Không có”

Lan Lăng vương ngẩng đầu lên

Hắn lẳng lặng nhìn trăng sáng bên ngoài, thanh âm âm u giống như tiếng nước chảy: “Tối hôm nay, ở trước mặt 3 nước Chu, Tề Trần, nàng nói, “nàngvới ta lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp”khi uống rượunàng lại đuổi những cô gái hầu rượu đó, nói cái gì: “Ánh mắt các nànggiống như trộm, nhìn chằm chằm nam nhân của nàng”. Trên xe ngựa, nàngcòn nói: “Phu quân của A Khởi ở đây” Nói tới đây, khóe miệng hắn conglên thành nụ cười mỉa mai, âm thanh lạnh như băng, như sắt nói:

“Trương Thị A Khởi, nguyên nhân là gì, khiến nàng không nói hết tâm sự tronglòng với ta, mà lại quay sang xin ta cho nàng một đường sống?”

Hắn nặng nề nhìn Trương Khởi chằm chằm, chờ nàng trả lời

Đầu của Trương Khởi càng cúi thấp hơn

Nàng có thể nói như thế nào?.

Đó là lưỡng tình tương duyệt, hắn sẽ là lang quân của nàng, là phu quân của nàng sao?. Hắn sẽ không cưới Trịnh thị đó sao?.

Nhưng mà nàng cảm giác được, biểu hiện hôm nay của mình làm hắn rất vừa lòng, hiện tại hắn rất coi trọng nàng, , hoàn toàn không bởi vì mình nhấtthời mạo phạm hắn mà ra tay giết mình. Cho nên, nàng muốn nhân cơ hộikhó có được này, xin hắn một lời hứa, xin hắn cho nàng một đường lui

Sự cầu xin này, cùng với sự nhu tình lúc trước của nàng, giọng điệu mềm mại của nàng, hoàn toàn trái ngược sao?.

Chẳng lẽ nàng đã nói sai ở chỗ nào rồi sao?.

Trương Khởi không rõ

Lúc này, dĩ nhiên nàng quên mất, những lời bên tai vừa rồi, khi nhìn thấyhắn, nàng run sợ, áp chế cảm giác sợ hãi trồi lên từ sâu trong đáy lòng, bởi vì hắn thật đẹp, thật tốt, đẹp đẽ đến nỗi nàng sinh ra sợ hãi.

Lan Lăng vương còn đang cúi đầu nhìn nàng

Khóe miệng hắn chậm rãi cong lên, giọng nói của hắn trầm thấp giống nhưtiếng chuông hoàng hồn lúc buổi sáng: “Hóa ra, thâm tình mà nàng đối với ta như vậy, đường lui sao?. Vậy bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể rờiđi?”

Hắn vung ống tay áo lên, xoay người đi ra ngoài

Tiếng cửa phòng phanh một tiếng mở ra, sau đó đóng lại, Trương Khởi thu hồi ánh mắt

Cúi đầu, nàng chậm rãi bò dậy, Trương Khởi cười khổ, thầm nghĩ: Nam nhântrong thiên hạ đều giống nhau, đều muốn phụ nữ khi chung tình, sẽ bằnglòng trả giá vì hắn, cho dù là sinh mệnh và tự do của họ. Có lẽ ở tronglòng bọn họ, như thế mới có thể chứng tỏ thâm tình của một nữ nhân?.

Về điều này, nàng biết, nhưng vì sao khi nghe câu nói khẳng định của hắn,lại nhất thời cảm thấy choáng váng, vô cùng nôn nóng xin hắn một yêu cầu như vậy?

Hẳn là, phải nên chờ một thời gian, chờ một thời gian

Chọc giận Lan Lăng vương, làm sao Trương Khởi dám đi ngủ. nàng đứng dựa vàovách tường, cúi đầu, vừa suy nghĩ, vừa chờ hắn nguôi giận

Chờ, chờ, nàng chờ mãi

Có lẽ do một ngày một đêm ép buộc quá mức, Trương Khởi cảm thấy choángváng, ánh mắt ấy càng trở nên mơ hồ, sau đó mặc nàng cố gắng như thếnào, cũng không cách nào mở mắt ra được, không có biện pháp khiến bảnthân mình thanh tỉnh

Trong mơ hồ, tựa hồ có người đứng trước người nàng, thở dài một tiếng, sau đó bế nàng lên giường .

Trương Khởi tỉnh lại lần nữa thì sắc trời sáng choang.

Thấy bên cạnh rỗng tuếch, Trương Khởi vội vàng xuống sập. Vừa xuống, thìnàng phát hiện thân mình nhẹ tựa như yến, xem ra chỗ sưng đau, đã hoàntoàn tốt lắm.

Gọi tỳ nữ, tỉ mỉ rửa mặt xong, Trương Khởi đi ra khỏi viện.

"Quận Vương đâu?"

"Bệ hạ có chỉ, vào cung rồi."

Trương Khởi ừ một tiếng, đang muốn nói gì, thì nghe phía bên ngoài ồn ào, lại nói: "Bên ngoài sao lại ồn thế?"

Âm thanh vừa dứt, một người thị vệ sải bước đi vào. Hắn nhìn thấy TrươngKhởi, ánh mắt đầu tiên là ngẩn ngơ. Đảo mắt hắn nhanh chóng cúi đầu,chắp tay hành lễ, bẩm báo: "Trương cơ, bên ngoài có một nữ tử, bảo làhầu gái của người."

Lời còn chưa nói hết, Trương Khởi đã hưngphấn cắt đứt hắn, "Là A Lục, A Lục tới?" Nàng vui mừng đến cặp mắt sángtrong, âm thanh cũng run lẩy bẩy.

Thói quen nhìn xung quanh, thấy không có người cần nàng bẩm báo, Trương Khởi liền xách làn váy lên chạy ra ngoài cửa.

Vừa ra cửa chính, nàng liền thấy được một chiếc xe ngựa đậu ở dưới bóng cây, cùng với A Lục đang khổ sở cầu xin người gác cổng.

"A Lục"

Trương Khởi hưng phấn kêu.

Nghe được tiếng kêu của cô tử mình, A Khởi nhanh chóng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau A Lục hơi mở miệng, oa một tiếng khóc, "A Khởi, A Khởi. . . . Ta rất nhớ người"

Trương Khởi vội vàng chạy về phía nàng. Nắmtay A Lục, kéo nữ tử đang khóc lớn qua một bên, Trương Khởi tinh thầnphấn chấn quan sát A Lục mấy lần xong, thì nghiêm mặt, nghiêm túc nói:"Ai cho ngươi tới?"

Nàng khó được nghiêm túc trách móc như vậy, mặc dù không hề uy nghiêm, cũng khiến A Lục ngưng thút thít, khiếp đảm nhìn àng.

Trương Khởi tiếp tục nghiêm mặt, thở phì phò nói: "Ngươi trở về với sứ Trầnđi, rồi cùng troở ề với họ" nàng là người của Lan Lăng Vương, trướckhông nói tương lai Lan Lăng Vương sẽ thành thân, thê tử đó có thể hếtsức hung dữ, tối hôm qua nàng đắc tội Lan Lăng Vương như vậy, cũng làmột chuyện lớn.

Nàng hiện tại khó bảo toàn cho mình, cũng khôngthể liên lụy A Lục. Vô luận như thế nào, dù vạch mặt với A Lục, nàngcũng phải đuổi nàng ấy về với đám người Tiêu Mạc.

Đúng rồi, còncó vàng, đợi lát nữa phải lấy ra tám mươi lượng vàng giao cho Tiêu Mạc.Nếu mình cầu xin hắn mua một ít điền sản cho A Lục, chắc hắn sẽ giúpnàng.

A Lục trợn to đôi mắt đẫm lệ, ngu ngơ nhìn Trương Khởi đang tức giận trước mặt.

Cũng không biết sự tức giận của Trương Khởi thật không có áp lực, hay là ALục là người không có tim không có phổi, nàng nhìn Trương Khởi thút thít hai cái xong, chớp chớp mắt to, đột nhiên nói: "A Khởi, hôm nay ngươithật là đẹp, ta chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn A Khởi."

Mới làm vợ người, lại lòng có ưu tư, nên Trương Khởi bây giờ, trong vẻ ngây thơmang theo quyến rũ, trong quyến rũ có buồn mang mạc, thật là đẹp đẽ động lòng người, phong thái tuyệt lệ.

Nữ tử mười bốn mười lăm tuổi, mới làm vợ người, cứ như nụ hoa diễm lệ dùng tốc độ nhanh nhất nở ra.

Trương Khởi thật vất vả mới lên tinh thần, bị nàng nói như thế, nhất thời tinh thần lại mất hết.

Nàng hận hận nhìn chằm chằm A Lục.

Nhưng ánh mắt này, thật sự không thấy vẻ giận, ngược lại mắt to long lanh, rất có cảm giác quyến rũ đưa tình.

A Lục vui mừng cong mắt, "A Khởi, ngươi thật rất đẹp rất đẹp, không tin,chúng ta đi soi gương đi." Nàng dắt Trương Khởi đi về phía xe ngựa, vừađi, A Lục vừa hào hứng nói: "A Khởi, ngươi biết không? Lúc nãy ta ngheđược rất nhiều người nói về ngươi ở trên đường đấy."

Có người nghị luận nàng?

Trương Khởi không khỏi hỏi "Bọn họ nói gì?"

A Lục cười đến cặp mắt nhíu thành một đường, nàng dương dương hả hê nói:"Bọn họ nói, sĩ tộc ngàn năm, nữ tử quý tộc, quả la khác biệt. Chỉ làmột người con gái riêng, đã dám nói với trưởng tử của Vũ Văn Hộ, ‘Thiếpthân vốn là nhi nữ của Trương thị Ngô Quận, thân phận quý giá, khôngthua lang quân bao nhiêu.’ Bọn họ nói, nữ nhi sĩ tộc hào môn, rất là tựtrọng, mặc cho Vũ Văn Hộ quyền thế ngất trời, thì một ngoại tộc man di,hoàng đế dỏm, cũng không so được với một người con gái riêng của hào môn quý tộc."

A Lục cực kỳ hưng phấn, âm thanh của nàng vừa giòn vừa nhanh thúy, thực là thao thao bất tuyệt, "A Khởi ngươi không thấy,những người đó rất kích động. Bọn họ còn nói, Khổng Tử cũng đã nói, ‘vua man di không bằng người thường ở Trung Hoa’. Bọn họ nói, Trung Hoa quálớn, trùng điệp ngàn năm, thế gia qu1y giá, không phải thất phu tầmthường có thể đo lường được. Có vài người dù làm quyền thần của Hoàngđế, cũng chẳng qua là thằng hề nhảy múa."

Lắng lắng nghe nghe, Trương Khởi cắt đứt nàng, "Trên đường có rất nhiều lời đồn đãi như vậy?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!" A Lục gật đầu như bằm tỏi.

Sắc mặt Trương Khởi trắng nhợt, lúc này hai người đã đi tới bên cạnh xengựa. Nàng vội vàng đưa tay, đẩy A Lục hlên xe ngựa, nghiêm túc, cảnhcáo: "A Lục ngươi trở về, thời gian này đừng tới tìm ta."

Dứt lời, thân thể chuyển một cái, liền vội vàng chạy vào trong viện.

Mới vừa chạy đến cửa viện, một hồi tiếng bước chân chỉnh tề có lực truyền đến. Trương Khởi quay đầu lại.

Lần này, nàng nhất thời ngây người.

Chỉ thấy ngoài mấy chục bước, Lan Lăng Vương mặc quần áo đen, đang nhìnnàng chằm chằm. Mà ở sau lưng Lan Lăng Vương, là trăm kỵ sĩ mặc áo giápđen, lần thứ hai xuất hiện trước mặt nàng.

Lan Lăng Vương liếc Trương Khởi một cái, quay đầu lại ra lệnh: "Vào phủ"

"Vâng"

Trăm kỵ sĩ đồng thời chuyển động, mang theo bụi mù cuồn cuộn và khí thế ngất trời, bọn họ đang chạy đến cửa chính chỗ Trương Khởi.

Trongtiếng vó ngựa ùn ùn, Trương Khởi bị chấn đến trái tim đập loạn thìnthhịch, nàng không tự chủ được lui về phía sau từng bước một.

Đang lúc này, Lan Lăng Vương vọt tới trước mặt.

Đang lúc Trương Khởi cho rằng hắn sẽ mang theo chúng kỵ sĩ xông mà vào thìhắn đột nhiên khom lưng, đưa tay chụp tới, vịn eo của Trương Khởi, saumột hồi trời đất quay cuồng, đảo mắt liền đặt nàng trước ngựa.

Trong tiếng vó ngựa ùn ùn, hắn ôm Trương Khởi, mang theo chúng kỵ sĩ, đi vào phủ sứ giả.

Trăm kỵ sĩ mặc giáp vừa vào viện, không gian vắng vẻ lập tức trở nên chậtchội. Bất tri bất giác, người trong sân đều nín thở, cúi đầu, lui vềphía sau từng bước một.

Lan Lăng Vương dẫn theo trăm kỵ sĩ xông vào viện của mình.

Tung người xuống ngựa, hắn thuần thục ôm Trương Khởi, quay đầu lại ra lệnh: "Từ giờ trở đi, các ngươi liền ở đây."

"Vâng."

Trăm người mạnh mẽ, tiếng trả lời đầy sát khí đồng thời vang lên, dù TrươngKhởi to gan, thì lúc này cũng cho bị sợ đến khẽ run rẩy, Lan Lăng Vươngcúi đầu nhìn nàng một cái, tiếp tục ra lệnh: "Bảo vệ nàng ấy cho tốt"

"Vâng"

Lan Lăng Vương cất bước phòng nghỉ.

Cho đến khi hắn đi vào phòng ngủ, để Trương Khởi dưới đất, Trương Khởi mớiđột nhiên tỉnh táo lại. Hắn mới vừa nói, nàng trong câu "Bảo vệ nàng ấycho tốt" mà ngài ấy vừa nói là mình à?

Ngài ấy muốn trăm kỵ sĩ bảo vệ mình?

Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Khởi cũng ngây dại.

Sau khi nghe A Lục thuật lại, nàng lập tức hiểu tính nghiêm trọng của sựviệc. Lời tối qua nàng nói, bị người có lòng lợi dụng, mượn lời nói củanàng khơi lên xung đột giữa gia tộc lớn nước Chu với hoàng thất Ti Tiên, nàng bị người ta cứng rắn đẩy tới đầu sóng ngọn gió.

Nhưng nàngkhông nờ, Lan Lăng Vương cũng biết chuyện này, còn dẫn trăm tên kỵ sĩcủa hắn tới phủ Sứ giả, dùng để bảo vệ một phụ nhân như nàng, một cơthiếp mà có thể tiện tay vứt bỏ, chỉ như trâu ngựa mà thôi, lại bị hắnphái trăm tên kỵ sĩ, đột nhiên Trương Khởi cảm thấy ngực xông ra mộtdòng nước ấm khó có thể hình dung.

Nàng lặng lẽ ngước mắt.

Nhìn Lan Lăng Vương đang nâng quyển sách lụa, cầm bội kiếm cắm vào bên hôngđưa lưng về phía mình, môi Trương Khởi động động, nói thật nhỏ: "TrườngCung."

Nàng bước nhẹ đi tới phía sau hắn, đưa ra hai cánh taymuốn ôm hông của hắn, đồng thời, trong miệng áy náy nói: "Trường Cung,đa tạ chàng. . . . . ."

Lan Lăng Vương bước ra một bước, hắntránh cái ôm của nàng, lạnh lùng, cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi là phụ nhân của ta, nếu như ngươi gặp chuyện không may, ta không có mặtmũi gì"

Cứng ngắc bỏ lại câu này, hắn xoay người lướt qua Trương Khởi đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.