Trong tai Tiêu Mạc ông ông tác hưởng, một câu, "Thiếp thân và Lan Lăng QuậnVương lưỡng tình tương duyệt, chàng chàng thiếp thiếp." củaTrương Khởikhông biết vang vọng ở bên tai của hắn bao nhiêu lần.
Nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, không còn vẻ cười nói ung dung, một phó sứ khác nhỏ giọng kêu: "Tiêu Lang, Tiêu Lang?"
Gọi bốn năm tiếng, Tiêu Mạc mới quay đầu lại. Hắn nhìn sứ giả kia, khànkhàn nói: "Cô tử này, thật biết giả bộ. . . . Lời nói cứ tựa như thật."Âm thanh của hắn duy trì trầm tràm nghèn nghẹn, người sứ giả kia nghethấy không đầu không đuôi, không khỏi kinh ngạc nhìn hắn, thực khônghiểu lời này của hắn là có ý gì.
Tiêu Mạc vô tâm để ý tới, hắnquay đầu, không chớp mắt nhìn về phía Trương Khởi ngồi ở nơi xa. Tối nay Trương Khởi khiến hắn cảm thấy thật xa lạ. Cho tới nay, nàng không phải là yếu đuối ẩn núp, khiến nam nhân muốn che chở bảo vệ sao? Hắn thậtkhông biết, nàng cũng có lúc miệng lưỡi bén nhọn, lời nói sắc bén, cànglàm cho hắn nghĩ không tới là, thời cơ nàng nói chuyện, tính toán ngôntừ, đều chuẩn xác cẩn thận, mấy lời này, mặc dù tất cả mọi người đangngồi đều hiểu, nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể nói, chỉ có nàng,chỉ có nàng nói ra, mới có thể đạt tới hiệu quả như hiện tại, cô tửtrong thiên hạ không phải nên núp sau nam nhân sao?
Vũ Văn Thànhthở phì phò trở lại trên giường, vừa mới ngồi xuống, hắn liền thấy đượcgương mặt không chút biểu tình của cha mình. Phụ thân của hắn, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2362080/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.