Vừa thấy TrươngCẩm, Trương Khởi khẽ co rúm lại, hàng mi dày rũ xuống, mang theo mấyphần sợ sệt, mấy phần e ngại còn có vẻ tự ti của đứa trẻ tới từ nôngthôn.
Nàng như vậy càng khiến cằm của Trương Cẩm hếch cao hơn.Sau khi uyển chuyển đi tới đứng cạnh Trương Khởi, Trương Cẩm cũng khôngbuồn nhìn nàng hỏi: "Tiện nha đầu, phụ thân rất coi trọng ngươi à nha."
Nói tới đây, nàng ta lạnh lẽo nói: "Ngươi cũng thật là lợi hại, không riêng gì phụ thân mà ngay cả Tiêu Lang cũng coi trọng ngươi."
TrươngKhởi không dám ngẩng đầu, mười ngón tay xoắn lại, thì thào nói: "A Khởicó khá hơn nữa thì cùng lắm cũng chỉ làm thị thiếp cho người ta. . . ..Cẩm tỷ tỷ mới đúng là người cao quý nhất thiên hạ."
Quả nhiênlời vừa thốt ra liền khiến cho Trương Cẩm hòa hoãn không ít, lửa giậntrong lòng cũng đã tan thành mây khói. Nàng quay đầu nhìn Trương Khởicao giọng nói: "Xem như ngươi cũng có chút hiểu biết." Dứt lời, nànghếch cao cằm gọi: "Phụ thân, A Cẩm muốn gặp người."
Bên trongtruyền ra tiếng của Trương Thập nhị lang, "Vào đi." Lúc Trương Cẩm bướcvào, Trương Khởi một mực cúi đầu cung kính nhẹ nhàng lui ra.
Quay lại nhìn Trương Khởi, một trong hai nô tỳ kia thầm nghĩ: Tiểu cô tử đến từ nông thôn này cũng rất hiểu chuyện.
Lúc Trương Khởi đi xuống bậc thang thì nghe được tiếng Trương Cẩm mơ hồ truyền ra, tựa như là hai chữ "Tiêu Mạc".
Trương Khởi lắc đầu, vội vàng rời khỏi đó.
Trên đường đi, thỉnh thoảng lại bắt gặp đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2361914/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.