Sau khi nhận được lờinhắn của đám nô tỳ, Trương Cẩm chau mày lại, khẽ vẽ thành một vạch trênmóng tay sơn hình hoa lan. "“Mỹ nhân phú”?"
Tay trái chống cằm,nàng ngơ ngác nhìn về phía trước, thì thào nói: "Hắn thật muốn viết “Mỹnhân phú”?" Trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt của Tiêu Lang nhìn tới tiệnnha đầu kia. Ánh mắt đó thực sự cũng rất bình thường. Nhưng mà, tiện nha đầu đó có gì tốt? Dáng dấp kém xa mình, xuất thân thì lại thấp kém, rốt cuộc nó có gì tốt chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác bốc hỏa khinghĩ tới cảnh bị Tiêu Mạc lạnh nhạt hôm qua đã tan biến không ít. Có rất nhiều cô nương khi đắm chìm trong tình yêu đều thích kiếm cớ thay đốiphương thích tự an ủi mình. Giờ cẩn thận nghĩ lại, thái độ lạnh nhạt của Tiêu Lang hôm qua cũng vì hắn đang tập trung tinh thần nghĩ xem nênviết bài “Mỹ nhân phú” kia như thế nào.
Trong nháy mắt, nàng lạinghĩ đếm hắn muốn viết về số đông các cô nương trong Trương phủ, khôngnhững thế còn muốn viết người có tuệ chất lan tâm gì đó thì lập tức cắncắn môi, nói. "Bỏ đi."
Thấy đám nô tỳ chưa có lấy lại tinh thần,nàng quay đầu nghiêm túc nói: "Ta nói ‘bỏ đi’, các ngươi không nghe thấy sao?" Nàng vừa dứt lời, có một nô tỳ xinh đẹp chừng mười bảy, mười támtuổi lập tức tiếp lời: "Nói với những người kia, nói là cô tử nói, tiệnnha đầu đó không đáng được cô tử để tâm."
Chúng nô tỳ lập tức đáp lời: "Dạ, nô tỳ sẽ đi truyền lời ngay."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2361911/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.