"Cô tử, đến rồi!" Giọng nói mỏi mệt của của người phụ nữ đánh thức Trương Khởi làm nàng giật mình cả kinh.
Thấy vậy, người phụ nữ tầm bốn mươi có gương mặt bầu trắng trẻo nọ ân cần hỏi: "Cô tử, có phải cô thấy không thoái mái không?"
Trương Khởi độ mười ba tuổi lắc đầu, vì dinh dưỡng không đầy đủ nên bàn taynàng vừa nhỏ bé lại vừa tái xanh nhợt nhạt, nàng đưa tay vén rèm xe lênnhìn ra ngoài. "Còn bao lâu nữa thì tới Kiến Khang?"
"Có nhanh cũng phải mất tầm hai ngày."
"Ừm." Trương Khởi gật đầu, nàng cũng chẳng mong chờ việc quay lại Kiến Khang. Trong suốt một tháng qua, nàng từ từ nhớ lại từng chuyện một. Khôngbiết đó là mộng hay ảo giác, nhưng trong đống trí nhớ hỗn độn kia, nàngthấy cả đời mình đều không tốt đẹp.
Hai tay Trương Khởi xoắn chặt lấy nhau, bối rối suy nghĩ: Phu quân kia, dù nàng có làm thế nào cũngkhông nhớ nổi tên và gương mặt hắn.
Đống trí nhớ nát vụn này rấtcó vấn đề. Những thứ quan trọng thì rơi vãi đâu không rõ, còn nhữngchuyện râu ria thì lại nhớ rất rõ ràng.
Khẽ thở dài, Trương Khởikhông muốn rối rắm mơ hồ nữa. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay non nớt xanh xao của mình, trong lòng âm thầm suy nghĩ: Dù thế nào mình cũng phải cẩnthận, cố gắng không dẫm lên vết xe đổ là được.
Trương Khởi nămnay mười ba tuổi vẫn chưa nẩy nở, gương mặt nhỏ nhắn hơi xanh, ngũ quanmỹ lệ nhưng còn xa mới đạt tới mức kinh ngạc. Hơn nữa bây giờ nàng cònlà một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-nam-trieu/2361890/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.