Côn Luân hoang vắng lạnh lẽo, cung điện này trước đó là cung điện để trú ngụ vào mỗi mùa săn thú đông được Phiên Vương tiền triều xây dựng đã hàng trăm năm.
Hoàng đế quốc triều Đại Hạ lật đổ triều cũ, định đô ở thành Bắc Kinh, cung điện Côn Luân ở phía biên cương tây bắc hoàn toàn bị bỏ hoang, mãi cho đến mười năm trước, Tương Vương mang tội mưu nghịch bị áp giải đến biên cương và giam cầm tại đây, lúc này ở đây mới có người sinh sống, nhưng dù có nhìn thế nào thì nơi đây vẫn là chốn tiêu điều hoang vắng.
Giọng nói trầm thấp của Lục Xung vang lên bên tai Tô Anh, hắn đang trịnh trọng mời nàng bước vào khám phá thế giới của hắn.
Mắt phượng thâm thúy của hắn hằm chứa sự mê hoặc, nhưng lại cất giấu sự thấp thỏm, e ngại không muốn để người khác biết.
Trong lòng Tô Anh rối bời, hoảng loạn không biết làm sao, nghiêng đầu trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi tới, gió lạnh thấu xương giống như lưỡi dao sắc bén kề bên mặt, gò má bị đau đớn khó có thể chịu đựng, Tô Anh kêu khẽ một tiếng.
Lục xung trầm thấp cười, mặc dù không nghe được câu trả lời từ nàng nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là thất vọng, dường như đã sớm đoán được tình huống, hoặc cũng có thể đã chuẩn bị kỹ cho trường kỳ kháng chiến, bây giờ chỉ là thông báo cho nàng một tiếng.
Hắn nhất định phải bước vào cuộc đời của Tô Anh, mà nàng cũng không thể trốn tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452514/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.