Âm thanh các tướng sĩ luyện tập vang vọng khắp doanh trại Tây Bắc, Lục Xung rời khỏi thao trường, sải bước về quân trướng.
Hắn chỉ mặc bộ y phục màu xanh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng, lớp vải mỏng ôm sát vào người hắn, tôn lên dáng người vai rộng eo thon, hai chân rắn chắc thon dài.
Nội thị cầm áo choàng trong tay, chạy nhanh mới có thể theo kịp hắn.
Mắt phượng Lục Xung quét đến Vệ Tứ đứng chờ ở ngoài quân trướng, trái tim thắt chặt, bước chân trở nên rối loạn, hắn cố vờ bình tĩnh, cúi đầu nới lỏng dây cột ở cổ tay, nhưng ngón tay lại run nhẹ, mồ hôi dọc theo gò má không ngừng chảy xuống phơi bày sự lo lắng của hắn.
Lòng bàn tay nắm chặt dây cột, Lục Xung dừng bước, liếm một chút cánh môi khô khốc, bỗng nhiên tự giễu cợt mà cười một tiếng, hắn thất vọng hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn không quen.
Vệ Tứ bước nhanh đi tới: “Vệ Tứ xin thỉnh an chủ tử.”
Lục Xung buộc mình bình tĩnh lại, hơi hơi gật đầu, ý bảo hắn không cần đa lễ.
Vệ Tứ thấp giọng nói: “Nhà Thu Minh hành tung bất định, thuộc hạ dẫn người điều tra qua những nơi hắn từng cư trú trước đó, nhưng không tìm thấy dấu vết.”
Lục Xung tra tất cả những người có quan hệ với Tô Anh, ngay cả cha mẹ thân sinh của nàng cũng không bỏ qua, tất nhiên cũng sẽ không quên Thu nãi nãi mà từng Tô Anh từng nhắc đến.
“Có điền……” Vệ Tứ do dự một chút.
Trong một khắc do dự, Lục Xung như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452509/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.