Tuyết bay đầy trời, khí lạnh thấu xương như muốn bao trùm cắn nuốt người ta trong nháy mắt.
Lục Xung đi ra từ tiệm thuốc, đứng ở cửa tùy ý để gió tuyết đánh vào mặt, tay rũ bên người, ngón tay gắt gao nắm chặt thành nắm đấm, hít thật sau một ngụm khí lạnh, thân thể lay động.
Hắn không tìm thấy Tô Anh.
Tô Anh để lại quá ít dấu vết, nàng không có người nhà, chỉ có một tỷ muội thân thiết là Diệp Thanh, hiện giờ nàng không nói một lời đã rời đi, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không ai có thể tìm được nàng.
Tần đại phu nhìn thân ảnh qua tấm bình phong, nhíu mày, ẩn giấu sự lo lắng cho Lục Xung, do dự một chút, vừa muốn gọi hắn thì thấy hắn xoay người lên ngựa chạy vào trong làn tuyết đang rơi.
Hắn “ai” một tiếng, đi ra ngoài, tuyết lớn ngăn trở tầm mắt của hắn, đã không còn nhìn thấy thân ảnh kia đâu.
Tần đại phu chỉ có thể xoay người trở lại, đóng cửa, nghĩ nghĩ liền đến hậu viện.
Diệp Thanh đã sinh vào nửa tháng trước, hiện tại còn chưa ở cữ xong, lúc nãy Lục Xung cố chấp đứng ngoài cửa nửa canh giờ vì muốn nàng cho hắn biết Tô Anh đang ở đâu.
Lục Xung giống như cầu xin mà nói, âm thanh đó dường như vẫn quanh quẩn bên tai Diệp Thanh, dáng vẻ nôn nóng như vậy, bất lực như vậy thật sự không giống như người mà nàng biết trước đó, trước nay nàng chỉ thấy hắn kiêu ngạo, hắn sinh ra vốn không dành cho chốn hèn mọn này.
Nhưng mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452508/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.