Câu hỏi đột ngột của Diệp Thanh khiến bầu không khí trong phòng trở nên kỳ quái.
Lục Xung cũng sững sờ, chó gì chứ?
Tần đại phu ngại ngùng cười, đặt lọ thuốc trong tay xuống, ra hiệu cho Diệp Thanh đừng nói bậy nữa.
Diệp Thanh ậm ừ hai tiếng, nhìn tình trạng của vết thương, rồi nhớ đến ngày Tô Anh xuống mua thuốc, thời gian hoàn toàn trùng khớp, nhưng nếu có nghi ngờ gì thì nàng ta sẽ hỏi Tô Anh sau.
Nàng ta bưng bát thuốc đến chiếc giường gần đó, mới nhẹ nhàng gọi Tô Anh: “Anh Anh, muội tỉnh lại uống thuốc trước đã rồi hẵng ngủ.”
Lúc này, Tần đại phu cũng vừa giúp Lục Xung xử lý vết thương xong, Lục Xung chỉnh lại y phục, rồi đứng dậy vươn tay: “Để ta.”
Giọng điệu nghe có vẻ hơi khó chịu, nhưng Tô Anh lúc này cứ mê màng không hoàn toàn tỉnh táo, có hắn giúp thì sẽ thuận tiện hơn. Diệp Thanh liếc mắt nhìn, đưa bát thuốc cho hắn, rồi ngồi xuống giường, đỡ Tô Anh ngồi dậy từ phía sau.
Tô Anh choáng váng nheo mắt, môi khẽ mở.
Lục Xung cầm thìa, múc một chút canh thuốc, đưa đến môi Tô Anh.
Cả người Tô Anh run lên, trên người nàng được đắp tấm chăn bông ấm áp, tựa cả người vào vòng tay của Diệp Thanh, còn Chu Diễm Huyền, cái người mà đã bế nàng suốt chặng đường dài, người mà chưa từng một lần bỏ rơi nàng, đang ngồi trước mặt đút thuốc cho nàng.
Mặc dù cơ thể rất khó chịu, đầu thì đau nhói, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc!
Tô Anh nghĩ, nếu thời gian có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452494/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.