Tô Anh Anh đúng là đồ ngốc!
⁻⁻⁻⁻《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược 》
⁻
Ngày hôm sau mặt trời mọc lên cao rực sáng.
Chùa Pháp Ẩn người đến người đi, đi qua đi lại, mênh mông một đường đá lớn chỉ thấy đầu người.
Lục Xung nhìu máy, một tay kéo lấy Tô Anh, tránh cho nàng đi xa bị lạc.
Tô Anh ngẩng đầu nhìn hắn, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, ở gò má và cổ đều thấm mồ hôi, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi! Ta quên mất hôm nay là mười lăm."
Chùa Pháp Ẩn ở vùng này có chút danh tiếng, mùng một mười lăm phải dâng hương lễ Phật, bởi vậy khách đến thăm dâng hương so với ngày thường rất nhiều.
Sớm biết hôm nay là ngày đặc biệt, Tô Anh sẽ không kêu hắn đi cùng.
Cả mặt Tô Anh cũng thấm đẫm mồ hôi, nàng nhìn xung quanh đông nghịt người, trong lòng mê mang, cũng có chút thất bại, nàng không biết đi đâu để tìm thấy cha mình.
Tô Anh thấp thỏm đoán mò lung tung trong lòng, lòng bàn chân mất cảm giác, dẫm lên một bậc thang, mũi chân chĩa xuống đất, cẵng chân mềm nhũn.
Lục Xung để ý thấy, nhẹ "Tê" một tiếng, xách cánh tay nàng lên.
Tô Anh không khống chế được lùi về phía sau nửa dựa vào ngực hắn, ngón tay tóm chặt cổ áo hắn, mặt lộ rõ sự hoảng sợ.
Nhìn thấy nàng không chút trở ngại, Lục Xung tức giận nói: "Không đi được nữa hả?"
Tô Anh chưa định thần lại, chỉ có mái tóc xõa ra, trâm hoa rũ ở trên trán nàng nhẹ nhàng lay động.
Lục Xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452489/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.