Da mặt mỏng của y đỏ lên, mấy năm trước, y cùng mẫu thân thường tới đây, biết sân nhà rất nhỏ, chỉ có đúng một gian phòng tiếp khách đúng quy củ còn hợp với nơi nàng ngủ.
Bọn họ đã sớm qua cái tuổi vui đùa, nên cũng không có trưởng bối bên cạnh coi chừng, mạo muội đi vào, thật sự không thích hợp.
Tống Bác Văn để hộp đồ ăn trên mặt đất dựa vào tường.
"Đa tạ biểu ca." Tô Anh thở dài nhẹ nhõm.
Tống Bác Văn do dự, vẫn mang ý định của ngày hôm nay nói cho nàng biết: "Anh Anh, cữu cữu năm nay đã hết nhiệm kỳ, quyết định tháng sau cả Tô gia sẽ dọn tới kinh thành."
Hôm nay thư viện đóng cửa, chuyến này y từ sớm đã đến đây chính là muốn nói việc này cho nàng.
Tô Anh hoảng hốt, trong đầu rối tung một mảng, không thể phân biệt rõ lời y nói.
Dọn tới kinh thành là sao?
Nghĩa là không bao giờ quay lại đây phải không?
Trong nháy mắt, Tô Anh phảng phất như chìm vào đáy biển, vực sâu không đáy, vây quanh nàng đều là nước bao phủ, làm nàng không thể thở nổi, hít thở không thông.
"Anh Anh! Anh Anh!" Thấy nàng có vẻ không thích hợp, Tống Bác Văn hô lớn.
Sắc mặt Tô Anh tái nhợt, tay phải nắm chặt cổ tay trái, niết thật mạnh, mãi cho đến khi tay nàng tê dại, xương thịt bị ép tới mức có cảm giác đau mới làm nàng tỉnh táo lại đôi chút.
"Ta không rõ cữu cữu sẽ sắp xếp ra sao, nhưng vẫn muốn tới nói cho muội một tiếng, để muội chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452488/chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.