Tô Anh Anh, nói thật đi, ngươi chắc mơ ước ta đã lâu!
——《Nhật ký Lục Xung tự mình công lược 》
-
Tia chớp chói mắt lại lóe qua cửa sổ, phòng nhỏ cũng sáng lây, biểu tình trên khuôn mặt Tô Anh đập vào mắt Lục Xung rõ mồn một.
Như con nai mờ mịt lỗi về nhìn hắn.
Trong nháy mắt Lục Xung hối hận, hối hận vì đã lớn giọng với nàng.
Nàng quý trọng giường mà hắn làm cho nàng như vậy, Lục Xung đúng là nên cao hứng, nhưng giây phút này tâm hắn như bị ngâm rã trong nước, sắp trương phình.
Ngón tay Lục Xung gấp lại, buông cánh tay cản nàng ra.
Nước mưa lấp lánh, tiếng sấm nổ vang giữa không trung, Lục Xung nhìn thấy vết đỏ trên cổ nàng, hắn nhớ chính mình đã rất khống chế lực đạo, nhưng hắn đã để lại dấu vết trên da thịt non mịn của nàng.
Biểu tình trên mặt Lục Xung có chút vặn vẹo, trong đầu hiện lên vài hình ảnh trong mộng, rất mất tự nhiên dời ánh mắt.
Tô Anh không biết suy nghĩ miên man của hắn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên giường nhỏ.
Thấy hắn không nói gì, cất bước tiến ra ngoài.
Cũng may Lục Xung lanh lẹ kéo tay nàng lại, chân tay như nàng hắn hoàn toàn có thể một tay bóp chết nàng, đi ra ngoài tắm mưa có còn muốn mạng hay không.
"Đợi, đừng nhúc nhích." Lục Xung thấp giọng ngăn cản.
Lục Xung bị nàng túm ở phía sau, tay giơ ra chuẩn bị mở cửa thì vạt áo bị người ta nắm lấy, hắn quay đầu nhìn Tô Anh.
"Không được, không được, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452486/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.