Rất mềm!
A, không phải!
Hôm nay trời rất hanh khô!
- - 《Nhật ký: Lục Xung tự mình công lược》
Vệ Tứ và Vệ Ngũ ăn xong một đống kẹo hồ lô, biểu tình chết nghẹn, dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Lục Xung.
Là ám vệ, hết thảy nghe theo lệnh, vì chủ tử rơi đầu, dùng năng lực, tiến thân vào hiểm cảnh, nhiều lúc phải xả thân quên mình, bây giờ bọn họ tránh trong tiểu viện gặm kẹo hồ lô, cũng không phải là không tốt.
Chỉ là......
Hai người bọn họ nhìn nhau, mặc kệ tình huống bây giờ như thế nào, đều cũng rất quỷ dị.
Vệ Tứ tiến lên một bước, ôm quyền thấp giọng nói: "Thuộc hạ biết tội!"
Ngay sau đó, Vệ Ngũ cũng tiến lên phụ họa nói, nhất định là bọn họ đã làm sai chuyện gì đó!
Lục Xung đang cúi đầu nhìn đường rơi trên mặt đất, mày kiếm nhấc lên, ngẩng đầu quét mắt qua hai người bọn họ một cái, thấy bộ dạng kinh sợ của hai ám vệ, không vui "Hừ!" một tiếng.
Hai người nín thở, áp lực thật lớn.
"Đi tra một người." Lục Xung hạ giọng, âm thanh trầm thấp, dặn dò vài câu.
"Tuân mệnh!" Vệ Tứ và Vệ Ngũ lĩnh mệnh, cuối cùng cũng có nhiệm vụ, hai người trong lòng trộm thở dài nhẹ nhõm.
Lục Xung phất tay, ý nói bọn họ ghé sát một chút: "Đúng rồi, ngày mai các ngươi.........''
Phân phó xong, Lục Xung giơ tay chỉ dưới chân bọn họ: "Dọn sạch sẽ chỗ này."
Ngày hôm sau, Tô Anh tỉnh dậy, trong viện sạch sẽ, thoáng đãng, giống như không có điểm gì khác thường, nhưng trong nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452484/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.