Lời hắn nói ra buộc Tô Anh phải đi cùng hắn, Tô Anh cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra chỗ nào khôn đúng, đôi mắt trong sáng có chút mê man.
Không khí trong núi lúc sớm mai rất tốt, hít một hơi thật sâu, vô cùng thanh mát.
Nhưng rát nhanh, mặt trời lên cao, đường núi dần có chút không dễ đi, đi qua tiểu lâu bắt đầu xuống núi.
Tô Anh ghé mắt nhìn Lục Xung, có chút lo lắng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ? Miệng vết thương có sao không?"
Trong lòng nàng thở dài, bắt đầu hối hận.
Lục Xung nghe vậy không đáp, mà duỗi tay đè đầu nhỏ của nàng: "Này! Nhìn đường!"
Tô Anh nghiêng đầu, ngốc nghếch: "Ừ......"
"Đi đường núi, đừng thất thần!" Lục Xung khi dạy dỗ người rất nghiêm túc, giống như đang nói chuyện quan trọng, "Vết thương của ta còn tốt! Cóc thể có chuyện gì!"
Lục Xung mạnh miệng.
"Ừm, con đường này ta đi rất nhiều lần, ngươi đừng lo lắng ta sẽ té ngã." Tô Anh lắc cổ, làm đầu mình thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Lục Xung:.........
Liếc nhìn sắc mặt của nàng, gò má hây hây, nhưng nàng cô gắng căng chặt khuôn mặt nhỏ giống như đang nói cho người bên cạnh biết, nàng đang rất nghiêm túc nói chuyện.
"Nơi này tới chân núi còn lâu, từ chợ đến thành cũng phải đi hơn một canh giờ!" Miệng Tô Anh đóng mở nói không ngừng.
Đi tới đâu?
Miệng vết thương Lục Xung ẩn ẩn đau, nhưng nghĩ đến gương mặt tràn ngập chờ mong của nàng, không biết làm thế nào, không đành lòng gạt đi chút hưng phấn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xuan-lieu-nhan/452480/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.