- Nghe không sót câu nào của bà Ngọc dành cho mẹ, nhất là nụ cười mỉa mai. Bà ấy tưởng vợ của ông Khải thì không bao giờ thoát khỏi cánh điên điên dại dại này nữa. Ta buồn cho minh, giận cái ngu ngốc tin người, tin người bạn ngọt ngào đầu môi muôn vàn nguy hiểm.
- Tất cả đã qua rồi mẹ để trong lòng làm gì. Cô vuốt bàn tay bà.
- Còn ông chồng bạc tình đoạn nghĩa đó nữa, không bao giờ mẹ tha thứ cho ông ấy. Nếu có gieo gió ắt phải gặp bão. Ngày ông bị bão đè bẹp, ngày đó không bao giờ có mẹ Ở bên cạnh.
- Mẹ ghét ba con thế nào đi nữa mẹ vẫn là vợ của ba con mà.
- Làm người vợ điên, nên không chấp nhận người chồng tỉnh táo, khôn ngoan ấy là chuyện thường mà. Thật tế bà Ngọc là người cha con yêu thương nhất. Không đúng sao?
Thư ngắm me thật kỹ, mỗi lúc một ngạc nhiên hơn. Không ngờ bà có sự nhận xét và quyết định giống như cô từng đặt ra cho mình vậy.
Thấy Thư mỉm cười, bà nhướng mắt hỏi:
- Mẹ có ý nghĩ và quyết định sai hay sao?
- Ồ! Không mẹ rất chính chắn, đến nổi con không ngờ thế thôi.
Bà gật gù, nhẹ giọng cất nổi lòng mình:
- Bà Ngọc cứ nghĩ rằng mẹ chẳng biết gì. Mỗi lần thăm, bà ngồi vuốt tóc, nắm tay mẹ kể lể âm mưu đã và đang thực hiện cho mẹ con bà sau này có cơ ngơi vững vàng rồi sẽ rời xa ba con, lời bà thì thầm bên tai mẹ không hề e ngại. Nhờ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xua-nguoi-cu/98205/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.