- Mẹ em lên đó làm gì? - Huy thắc mắc hỏi.
- Em cũng đâu có biết. Mình đến đó đi anh.
- Thì anh đang cho xe hướng về đó nè.
- Có khi nào mẹ em bị bọn xấu tống tiền không anh?
Nhã Chi lo sợ nên nghĩ lung tung. Huy cười trấn an:
- Nếu bắt cóc, người ta bắt em, chứ ai giữ mẹ làm gì. Thôi, đừng nghĩ quẫn nữa. Ngồi cho đàng hoàng để anh tăng tốc nha.
- Dạ, em không sao đâu. Cố gắng rút ngắn thời gian càng tốt.
Huy lái xe thật nhanh. Khi dừng lại đúng địa chỉ, anh nhìn lại số ghi của Nhã Chi trong tấm giấy nhỏ. Nắm tay cô, anh chạy thật nhanh lên từng bậc thanh trong nôn nóng. Họ mệt nhừ khi đến đúng số phòng, hai người dừng lại thở. Nhã Chi đưa tay gõ liên tục vào cánh cửa phòng, lòng cầu mong mẹ không có gì. Đưa tay lên ngực như để trấn anh mình, Nhã Chi hồi hộp để mắt vào, mong cánh cửa sớm hé để biết mẹ cô thế nào rồi.
Tiếng gõ cửa của Chi nhanh theo sự nôn nóng của cô giúp cánh cửa hé mở nhanh hơn. Chi đẩy cửa thật mạnh khi trước mặt cô người đàn ông nhìn cô hỏi. Chi bất cần trả lời, cô bước vào trong, mắt nhìn quanh để tìm mẹ mình. Bà nằm trên chiếc giường được phủ drap màu hồng. Mắt mở to nhìn cô, kêu lên hốt hoảng:
- Nhã Chi! Nhã Chi! Sao con biết mẹ Ở đây mà tìm?
Huy tựa mình vào tường ngoài hành lang để tránh cho Nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-xua-nguoi-cu/2156502/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.