Triệu thị nói cho Hàn Ứng Tuyết, Vương Thạch Đầu gia có một ít công cụ săn thú. Nhi tử Vương Thạch Đầu, Vương Đại Lỗi có đôi khi cũng sẽ vào núi săn thú.
Hàn Ứng Tuyết ăn xong cơm sáng, liền đi tới nhà Vương Thạch Đầu.
Buổi trưa mặt trời có chút nắng gắt.
Hàn Ứng Tuyết muốn đi nhanh một chút, tranh thủ chút thời gian giữa trưa có thể về nhà.
Hàn Ứng Hà còn nhỏ, cơm trưa vẫn là do nàng chuẩn bị.
Thời điểm Hàn Ứng Tuyết tới nhà Vương Thạch Đầu, liền nhìn thấy một hán tử ở trần không mặc áo đang ngồi chẻ củi. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, một thân cơ bắp dưới ánh sáng hiện lên cực kì đẹp đẽ.
Hàn Ứng Tuyết trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngời, dáng người như vậy, nếu là ở hiện đại, không biết đã làm điên đảo biết bao nhiêu cô nương.
Hán tử một bên chẻ củi , một bên theo động tác trên tay phát ra âm thanh có tiết tấu “Hắc, hắc ——” thanh.
Nhà Vương Thạch Đầu ở trong thôn cũng coi như là trung đẳng. Hai vợ chồng an phận sinh hoạt, trong nhà ba cái nhi nữ, Vương Đại Lỗi có đôi khi vào núi săn thú, săn được một ít cũng có thể đem lên trấn bán, cho nên một nhà Vương Thạch Đầu trôi qua cũng có thể gọi là tốt.
“Vương đại thẩm!” Hàn Ứng Tuyết âm thanh thanh thuý giống như chim hoàng oanh hô lên
Hán tử đang chẻ củi bỗng dưng nghe được âm thanh nữ tử, vội vàng dừng lại động tác trên tay, vừa quay đầu liền thấy Hàn Ứng Tuyết đứng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/574554/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.