Hàn Ứng Tuyết thay đổi một thân quần áo, lại đi bờ sông, cầm quần áo giặt sạch, xách về nhà.
Hàn Ứng Hà không biết từ khi nào cũng rời giường. Thấy Hàn Ứng Tuyết xách theo một thau quần áo về nhà, vội chạy tới giúp.
“Tỷ, ta giúp ngươi phơi quần áo!”
“Hảo, ta đi chuẩn bị cơm sáng.”
Trong nhà trứng gà chỉ còn một cái. Hiện giờ trong nhà đã không còn thứ gì tốt cho Triệu thị bồi bổ thân mình.
Hàn Ứng Tuyết đem trứng gà chiên lên đợi hai mặt vàng óng, lại nấu một ít rau xanh với cháo, buổi sáng tạm thời cho Triệu thị ăn mấy thứ này.
“Nương, ngài biết nhà ai có công cụ săn thú sao?” Hàn Ứng Tuyết đem đồ ăn đặt vào trong tay Triệu thị, hỏi.
“Tuyết Nhi nha. Ngươi hỏi mấy thứ này làm gì?” Triệu thị có chút khó hiểu.
“Ta muốn đi trên núi thử chút vận may, xem có thể hay không săn được vài con thỏ hay gà rừng gì đó. Trong nhà cũng không có chút tiền, nếu săn được có thể bán kiếm được ít bạc để dành trong nhà.”
Triệu thị cau mày, nói: “Tuyết Nhi nha, nương nói ngươi nghe trong núi không phải người thường như chúng ta có thể vào được. Bên trong dã thú nguy hiểm nhiều lắm. Đã có vô số người có đi mà không có về, ngươi cũng đừng mạo hiểm đi vào đó!”
“Nương, ta cũng đã đi vào nhiều lần rồi, không có việc gì!” Hàn Ứng Tuyết vỗ vỗ tay nàng, lại nhìn nhìn tiểu muội.
Tiểu nha đầu lúc này đã tỉnh, đôi mắt tròn tròn chuyển động không ngừng, miệng còn phun phun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/574553/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.