“Tỷ…… Vừa rồi ngươi thật lợi hại……” Hàn Ứng Võ có chút sùng bái nhìn Hàn Ứng Tuyết. Trước kia sao hắn không tỷ tỷ mình lợi hại như vậy chứ?
“Đúng vậy, tỷ, ngươi vừa rồi đem nhị thẩm đánh đến mức khuôn mặt đều sưng giống như cái đầu heo, quá hả giận!” Hàn Ứng Hà cũng ở một bên khanh khách nở nụ cười.
“Tỷ, ngươi về sau cũng dạy võ công cho ta được không a? Đợi sau này ta trưởng thành, cũng có thể bảo hộ các ngươi cùng mẫu thân. Đúng rồi, còn có muội muội nữa!” Hàn Ứng Võ nói, túm túm ống tay áo của Hàn Ứng Tuyết, vẻ mặt chờ mong nhìn nàng.
Hàn Ứng Tuyết có chút không nhịn được mà bật cười.
Hoá ra mấy cái đệ muội này là sùng bái thân thủ của nàng!"
Học võ công cũng có chỗ tốt ít nhất sau này có thể bảo vệ được bản thân.
Nhìn đôi mắt đầy chờ mong của Hàn Ứng Võ, Hàn Ứng Tuyết cười cười gật đầu.
“Nha, tỷ tỷ chịu dạy võ công cho ta rồi!” Hàn Ứng Võ nhảy dựng lên hoan hô.
“Tỷ……” Hàn Ứng Văn có chút ngượng ngùng nhìn Hàn Ứng Tuyết, tựa hồ muốn nói cái gì.
“Ứng Văn, làm sao vậy?”
“Tỷ, ta cũng muốn theo ngươi học võ công, ta cũng nghĩ bảo hộ các ngươi!”
Hàn Ứng Tuyết không khỏi cười cười.
Mấy cái đệ muội đều muốn học công phu, mục đích cũng chỉ để bảo vệ nàng. Lần đầu tiên, nghe được có người nói muốn bảo vệ nàng. Hàn Ứng Tuyết cảm thấy trong lòng có chút ấm áp. Đời trước, ông trời bắt nàng trở thành một cô nhi không cha không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tu-nong-nu-nhat-cai-tuong-quan-hao-lam-ruong/262286/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.