Hàn gia nhị thẩm Lưu thị từ vườn rau hái được một ít cải trắng, thời điểm đi ngang qua nhà của Hàn Ứng Tuyết. Liền ngửi thấy mùi thơm phát ra. Hàn Ứng Tuyết mở nắp nồi, thấy trong nồi nổi lên một mảng lớn thịt cá, liền thả một ít muối vào. Quấy đều , sau đó đậy nắp nồi lại, kêu Hàn Ứng Văn rút củi ra cho lửa tắt. Lưu thị duỗi dài cổ ngửi ngửi, trong bụng nuốt nuốt nước miếng, có chút nghi hoặc, nhà lão tứ đang ăn gì mà thơm vậy? Ngửi được mùi thơm, Lưu thị không khỏi hướng tới nhà Hàn Ứng Tuyết đi vào. Tới gần phòng bếp, thấy mấy cái tỷ đệ đều vây quanh ở trước bệ bếp. “Nha đầu ngốc, các ngươi đang nấu cái gì a?” Lưu thị duỗi dài cổ, muốn hướng vào xem thử trong nồi chứa cái gì, bị Hàn Ứng Tuyết chặn lại. “Không nấu gì cả!” Hàn Ứng Tuyết lạnh lùng nói. “Sao có thể không nấu gì nha, ta còn ngửi thấy mùi thơm đâu!” Lưu thị vẻ mặt thèm ăn tiếp tục nhìn. “Thơm sao, nhị thẩm ngươi đã ngửi đủ chưa, đủ rồi thì mau về Hàn gia đi” Hàn Ứng Tuyết không chút khách khí nói. “Di…… Ta nói ngươi nha đầu này như thế nào lại dùng giọng điệu này nói chuyện với trưởng bối hả?” Nói, có chút tức giận vén vén ống tay áo, chuẩn bị động thủ giáo huấn Hàn Ứng Tuyết . Nhưng lại nghĩ đến bộ dáng lúc trước của Hàn Ứng Tuyết , tay lại không khỏi rụt trở về. Có chút bất mãn dẩu miệng, “Ta nói ngươi nha đầu ngốc a, có thứ tốt cũng không thể một mình độc chiếm, phải nên hiếu kính cho thúc thúc, thẩm cùng gia nãi ngươi trước nha?”
Hàn Ứng Tuyết trong lòng cười lạnh, không biết Lưu thị nơi nào lại mặt dày như vậy. Đã là đồ tốt thì tại sao phải đưa cho người Hàn gia bọn họ chứ? Bọn họ lúc trước muốn bán đệ muội nàng, nàng còn chưa quên đâu. Lưu thị thấy Hàn Ứng Tuyết vẫn bày ra vẻ lạnh nhạt, có chút không cam lòng nói: “Ngươi nếu không muốn đưa cho thúc thúc, thẩm thẩm, thì tốt xấu gì cũng cho gia nãi ngươi đưa qua một chút đi.” Chỉ cần nha đầu này đưa ra, chắc chắn nàng cũng có phần. Lưu thị trong lòng tính toán một phen. Ngửi cái mùi thơm này, suy đoán khẳng định là cái gì ăn ngon. Hàn gia có nhiều người, ngày thường ăn đều là cơm canh đạm bạc. Ngẫu nhiên nấu chút đồ tốt, nhiều người như vậy nàng cũng chả ăn được bao nhiêu. Thấy trong nồi có chứa đồ ngon, cũng không khỏi có chút thèm ăn. Tốt xấu cũng ráng kiếm một miếng. “Nhị thẩm, ngươi nói xong chưa, nói xong liền cút cho ta.” “Ngươi nha đầu này sao dám nói chuyện vậy nha, dựa vào cái gì muốn ta đi?” “Dựa vào cái gì? Dựa vào chỗ này là nhà ta, ta muốn ngươi đi ngươi phải đi.” “Nha đầu ngốc, ngươi này nói chuyện cũng thật quá đáng đi?” “Ngươi có đi hay không?” Hàn Ứng Tuyết cau mày, tựa hồ cảnh cáo Lưu thị, lại không đi, nàng liền không khách khí đối với nàng ta.
Lưu thị thấy Hàn Ứng Tuyết tứa giận, không khỏi sợ tới mức run run một chút. Phi thường không tình nguyện hướng ra bên ngoài rời đi. Vừa đi trong miệng vừa lẩm bẩm mắng chửi Hàn Ứng Tuyết. “Tỷ…… Ta có chuyện không biết có nên nói cho ngươi hay không……” Hàn Ứng Hà có chút rối rắm nhìn Hàn Ứng Tuyết. “Có gì không thể cùng tỷ nói?” Hàn Ứng Tuyết hỏi. “Tỷ…… Ta ngày đó thấy, nương hình như là bị nhị thẩm đẩy ngã trên đất……” Nói xong lại thật cẩn thận nhìn Hàn Ứng Tuyết. Nhị thẩm đẩy? Ha, nàng lúc trước cũng nghĩ, Triệu thị như thế nào đang tốt tự dưng lại té ngã. Hiện tại xem ra, nguyên lai là do cái phụ nhân Lưu thị này gây ra hoạ Không được, người này vẫn nên hảo hảo giáo huấn một chút, bằng không Hàn Ứng Tuyết không thể nuốt trôi cơn tức này. Hàn Ứng Tuyết đi ra khỏi phòng. “Tỷ, ngươi đây là muốn đi đâu nhi nha?” Hàn Ứng Hà đuổi theo hỏi. “Đi báo thù cho nương!” Hàn Ứng Tuyết hung hăng nói. “Tỷ, từ từ, ta, ta cũng đi!” Hàn Ứng Văn cùng Hàn Ứng Võ cũng chạy theo. Tổn thương mẫu thân bọn họ, bọn họ sẽ không buông tha cho bà ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]