" Tiểu Nguyệt, ba đã nói với con thế nào, không được tùy tiện gọi người khác là mẹ. "
" Nhưng mẹ cho con gọi như vậy mà... "
Tiểu Nguyệt mếu máo trả lời Trịnh Bân, tay không hề buông cô ra mà ngược lại ôm chặt hơn, đôi mắt to ngấn nước trông rất đáng thương.
Hạ Nguyệt thấy bé sắp khóc liền đau lòng, nhanh tay ôm bé vào lòng trấn an đồng thời giải thích cho Trịnh Bân.
" Sếp... À không Trịnh Bân, thật ra tôi để Tiểu Nguyệt gọi tôi như thế. Con bé còn nhỏ như vậy đã thiếu thốn tình thương của người mẹ. Xin lỗi vì tôi đã hành động một cách tùy tiện khi chưa được sự cho phép của anh nhưng mà tôi không đành lòng làm tổn thương con bé. "
Trịnh Bân thở dài một cái, tuy hắn thương con nhưng để con mình cứ gọi người khác là mẹ mãi thì cũng không phải là điều tốt.
" Tôi biết cô thương Tiểu Nguyệt nhưng một khi con bé đã dựa dẫm vào cô thì khi cô rời đi, nó sẽ phải làm sao đây? Với lại cô còn trẻ, đi ra ngoài bị Tiểu Nguyệt luôn miệng gọi mẹ thì sao mà cô kiếm chồng được? "
Lần này Hạ Nguyệt im lặng, cô cảm thấy lời nói này của Trịnh Bân có chút đúng. Nếu sau này cô không còn làm ở đây nữa thì Tiểu Nguyệt có buồn hay không đây.
Tiểu Nguyệt thấy cô im lặng, biết bé đã làm cô khó xử nên nhỏ giọng an ủi cô.
" Mẹ ơi, con sẽ không gọi mẹ khi ở ngoài đâu. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-theo-duoi-vo/2864915/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.