" Quay lại đây tôi được gì? "
" Em có ăn, có xe đi làm và quan trọng là có tôi. "
" Thôi đi cha nội, tôi với anh chả là gì của nhau cả, nếu ở đây thì cùng lắm đến khi tay anh hết đau thì tôi phải dọn đi rồi. "
" Tay tôi hết đau rồi. "
Hạ Nguyệt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cái cánh tay đáng lẽ phải đang băng bó kia. Giờ mới để ý anh không còn dùng băng cố định nữa.
" Anh là ma hay quỷ mà khỏi nhanh vậy? "
" Tay tôi chỉ bị trật, chịu khó xoa bóp với dùng thuốc đều đặn là hết nhanh ấy mà. "
" Thế thì chả có lí do gì để tôi ở lại đây nữa cả. "
" Em không muốn ăn ngon như vậy nữa sao? "
" Tôi đi ra ngoài ăn là được, không nhất thiết phải là anh nấu tôi mới chịu ăn. "
Mắt thấy dụ thỏ không thành, Cảnh Khiêm không muốn ép cô nữa, thời gian còn dài, kiểu gì cũng có ngày con thỏ này tự mình nhảy xuống hố của anh mà thôi. Cả hai im lặng tiếp tục dùng bữa tối, mỗi người một suy nghĩ riêng. Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ cho đến lúc dọn dẹp.
" Ơ? Tại sao tôi phải rửa chén? "
" Em có miệng ăn mà không có tay rửa à? "
" Anh lỡ nấu rồi thì rửa luôn đi. "
" Không! Em không ở đây thì đừng hòng sai bảo tôi. Mỗi người một việc, tôi nấu rồi thì em rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tong-theo-duoi-vo/2864912/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.