Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt mờ mịt của Đường Thu Bạch bị nụ cười mi mắt cong cong leo lên thay thế toàn bộ, "Em rất vinh hạnh."

Nói xong nàng nghiêng đầu nhìn hướng màn hình máy tính, xem xét số liệu đại khái, tình huống còn tạm được, nhưng cụ thể thế nào Đường Thu Bạch còn cần tính toán giá trị thực tế một lượt nữa.

Đường Thu Bạch từ một bên lấy sổ và bút qua, ghé vào trên bàn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình lại cúi đầu tính toán, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm đơn vị.

Sau một lúc lâu, nàng ngẩng lên, nghiêng nghiêng đầu nhìn Cảnh Thư Vân.

"Làm sao vậy?" Cảnh Thư Vân hỏi.

Khóe môi Đường Thu Bạch dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng giương lên, "Làm ra rồi!"

"Vậy sao? Số liệu nào?"

"Cái này!" Đường Thu Bạch ngả người ra sau, giơ sổ trên bàn lên cho cô xem, sâu một chuỗi số liệu tính toán chằng chịt, là con số "5.9" viết thật to dùng nét bút màu đen vòng lên.

Cảnh Thư Vân theo động tác của nàng, ánh mắt dừng lại ở con số có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, lại khe khẽ giương mắt nhìn Đường Thu Bạch.

"Sao vậy?" Đường Thu Bạch không hiểu ý của Cảnh Thư Vân.

"Có thể chuẩn bị tan tầm." Cảnh Thư Vân thu hồi ánh mắt, đứng lên.

"Ồ, vâng!" Đường Thu Bạch phản ứng lại, lại xác nhận một số liệu khác, ghi nhớ trong lòng, khép sổ lại, xoay người đi tắt máy.

Thu dọn xong, Đường Thu Bạch chuyển qua đi sang phòng khác, vốn là muốn hỏi tiến độ của những người khác một chút, kết quả nàng nhìn mỗi gian phòng, phát hiện thế nhưng đều không có ai, còn tắt đèn rồi.

Ơ? Người đâu?

Lúc Đường Thu Bạch đi ra, Cảnh Thư Vân đứng ở cửa thang máy, dường như đang đợi nàng, đồng phục thực nghiệm màu trắng trên người đã bị cởi ra, áo khoác tây trang tùy ý đáp ở trên cánh tay cô, tôn lên màu da càng thêm trắng nõn.

"Lão bản, chị thấy những người khác của phòng thí nghiệm đâu không?"

"Vừa mới đi rồi." Đôi mắt Cảnh Thư Vân từ số tầng thang máy đang hiển thị dời khỏi, lại nghiêng đầu nhìn Đường Thu Bạch.

"Ồ, em còn tưởng rằng đều chưa xong chứ." Đường Thu Bạch cười cười bước một chân ra, thuận tay đóng cánh cửa điện tử lại, lại chốt khóa.

Đường Thu Bạch đứng ở bên người Cảnh Thư Vân, sánh vai cùng cô, "Lão bản, vậy chị là đang đợi em sao?"

"Tôi chờ em làm gì?"

"Chờ em cùng nhau đi nha." Đường Thu Bạch nói xong, thang máy ngừng ở tầng các nàng, cửa mở ra, Đường Thu Bạch duỗi tay ngăn cửa lại, nghiêng đầu cười tươi rói nói: "Nếu không chẳng phải chị cùng bọn họ đi rồi sao?"

Cảnh Thư Vân không tỏ ý kiến, vào thang máy, Đường Thu Bạch theo sát phía sau, chẳng qua là lúc ấn thang máy, Đường Thu Bạch ấn phụ một cùng lầu một.



"Đêm nay muộn quá rồi, qua hai ngày nữa mới là chiến trường, chị cần ngủ đủ giấc." Ngay trước lúc Cảnh Thư Vân nhìn về phía nàng, Đường Thu Bạch cười giải thích.

Cảnh Thư Vân không lên tiếng, thang máy rất nhanh đã tới tầng một, Đường Thu Bạch nhảy ra ngoài, "Cho nên em tự mình gọi xe là được rồi, chị về đến nhà báo với em một tiếng, lái xe chú ý an toàn."

Đường Thu Bạch không nhìn ra biến hóa gì từ trong ánh mắt của Cảnh Thư Vân, chỉ nghe thấy đối phương nhẹ giọng đáp: "Được."

Đường Thu Bạch mỉm cười, lại bỗng nhiên nhớ tới gì đó, thừa dịp cửa thang máy sắp khép lại, lớn tiếng gọi với vào bên trong: "Ngủ ngon!"

Đáng tiếc sau đó đáp lại nàng, là một tiếng "Bang" cửa thang máy đóng lại.

Đường Thu Bạch có chút ảo não, nhưng cửa cũng đóng rồi nàng không có cách nào, xoay người đi ra khỏi công ty, đêm khuya khu công viên chỉ có đèn đường vẫn còn sáng.

Về đến nhà, Đường Thu Bạch tắm rửa bước ra, mới thấy màn hình đặt trên bàn hơi sáng lên, trên đó hiển thị tin nhắn Cảnh Thư Vân gửi tới.

"Đã về đến nhà, ngủ ngon."

Di động phát ra ánh sáng sáng ngời, chiếu sáng đôi mắt Đường Thu Bạch, vào khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm đến những lời này, cả người bị mềm hoá.

Một đêm đó Đường Thu Bạch ngủ rất ngon, ở trong mộng, nàng mơ thấy các nàng thuận lợi mở rộng hạng mục xong xuôi, Cảnh Thư Vân nhìn nàng nhoẻn miệng cười, động lòng người lại tốt đẹp, hình như còn nói gì đó với nàng.

Nhưng mà tình huống hiện thực là, ngày hôm sau Đường Thu Bạch bị đồng hồ báo thức đánh thức, làm thế nào cũng không nhớ nổi trong mộng Cảnh Thư Vân đến tột cùng nói cái gì với mình, mộng đẹp chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Thực nghiệm Mẫu Mù căng thẳng vẫn luôn liên tục kéo đến ngày thứ sáu mới kết thúc, buổi chiều thứ sáu, là Đường Thu Bạch và Bạch Trác Nhiên cùng nhau đích thân đến nhà ga xe lửa đón tổ lão sư bình thẩm.

Buổi tối Đường Thu Bạch cùng những lão sư đó cơm nước xong, báo cáo từng phần kết quả Mẫu Mù cho từng lão sư phụ trách, kết quả Mẫu Mù thường không phải là một giá trị cố định, mà là một phạm vi chính xác, chỉ cần đo trị giá ở trong phạm vi này thì có thể coi là đúng.

Cũng may, các số liệu trước mặc kệ lớn hơn hay là nhỏ hơn, tất cả đều ở trong khoảng phạm vi chính xác, còn lại một số liệu cuối cùng, là Đường Thu Bạch lăn lộn làm đi làm lại.

Đồng thời lão sư phụ trách số liệu này còn vừa khéo là vị lão sư lúc trước Đường Thu Bạch đặc biệt chỉ ra với Cảnh Thư Vân - Trần Tuyết.

"Lão sư, còn có một trị số cuối cùng là 5.9 ng/m3." Đường Thu Bạch đứng ở bên cạnh bà ấy, nói.

Trần Tuyết nghe thấy lại cười hỏi, "Đường bộ trưởng, tốc độ của phòng thí nghiệm các cô thật nhanh, làm xong cả rồi à?"

"Đúng vậy, bởi vì đầy đủ nhân lực." Đường Thu Bạch cười cười.

Trần Tuyết lại hỏi tiếp: "Cái số liệu này là các cô làm sao?"

"Đúng vậy, là chúng tôi làm." Đường Thu Bạch nhìn bà ấy, nụ cười trên mặt không giảm.

"Ừ."

Trần Tuyết đáp một tiếng thanh, không nói nữa, tiếp tục đi ra phía ngoài, Đường Thu Bạch đi ở phía trước bà ấy dẫn đường cũng không nói chuyện.

Lúc Đường Thu Bạch đưa bà ấy lên xe, bà ấy mới nói: "Đường bộ trưởng, Mẫu Mù của tôi quá nhiều, không nhớ rõ số liệu, tôi phải trở về nhìn xem, ngày mai nói với cô."

"Vâng, Trần lão sư, không vội không vội, không có việc gì ngày mai cô có thể tới xem số liệu trên máy của chúng tôi." Đường Thu Bạch cười vẫy vẫy tay.

Ý của Trần Tuyết rất rõ ràng, thái độ của bà ấy nghiêm túc cẩn thận, Đường Thu Bạch cùng Bạch Trác Nhiên đưa bọn họ về khách sạn rồi trở về công ty.

Tới công ty, Bạch Trác Nhiên trước đi tới phòng làm việc của Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch thì tới phòng thí nghiệm sắp xếp công việc cụ thể cho ngày mai.

Đường Thu Bạch mới ra thang máy, liền thấy Hạ Sâm các nàng đều vây quanh ở cửa, nhìn thấy Đường Thu Bạch đều là ánh mắt sáng ngời, "Sư phụ! kết quả Mẫu Mù thế nào? Đúng cả rồi sao?"

"Ừ, trên cơ bản đều đúng rồi, ngoại trừ có một lão sư còn chưa biết, nhưng mà vấn đề không lớn."

"Các em dọn dẹp phòng thí nghiệm xong chưa, lại xác nhận ghi chép dụng cụ mỗi người phụ trách một lần cuối cùng, tất cả số liệu Mẫu Mù đo trên máy nhất định phải lưu giữ kỹ, sau đó thì mỗi người cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết các tài liệu bằng giấy, Hạ Sâm, em kiểm tra, buổi sáng ngày mai 8 giờ đến phòng thí nghiệm là được, xong rồi thì các em nghỉ ngơi sớm một chút đi." Đường Thu Bạch nói.

"Vâng! Sư phụ yên tâm!" Hạ Sâm chắp hai tay lại kính lễ với Đường Thu Bạch, lại dẫn theo mọi người vào phòng thí nghiệm.

Còn Đường Thu Bạch lên lầu đi tới văn phòng của Cảnh Thư Vân, nàng gõ cửa đi vào, hai người trong văn phòng đang ngồi ở một bên sô pha tiếp khách.

"Lão bản em tới rồi." Đường Thu Bạch nhìn về phía Cảnh Thư Vân ngồi ở chếch đối diện.

"Ừ, tới ngồi." Cảnh Thư Vân khẽ gật đầu, chờ Đường Thu Bạch ngồi xuống rồi nói: "Nghe Trác Nghiên nói, các em không thuận lợi lắm?"

Đường Thu Bạch nghiêng nghiêng đầu, nhìn Cảnh Thư Vân cười, "Không có việc gì, vấn đề nhỏ."



"Mấy lão sư Mẫu Mù khác đều đúng rồi, Trần lão sư kia thì em vẫn khá nắm chắc." Nói xong Đường Thu Bạch lại bổ sung một câu, "Lão bản, yên tâm có em đây."

Cảnh Thư Vân lại chợt cười, khóe môi khẽ nhếch, trong ánh mắt lóe lên tia sáng xán lạn, "Em làm việc, tôi chưa từng lo lắng qua."

Cảnh Thư Vân cười lên, cả người đều rực rỡ lấp lánh, khí chất tự tin và mạnh mẽ trời sinh trong nháy mắt dâng trào ra, chảy đến bên người Đường Thu Bạch.

Ý cười trên mặt Đường Thu Bạch càng sâu, thậm chí còn có chút tự hào.

Nàng thích Cảnh Thư Vân, cũng thích một Cảnh Thư Vân cả người mang theo ánh sáng loá mắt như vậy, làm trái tim nàng rung động không thôi.

"Gần đây cực khổ cho em, tôi kêu Địch Nghiên pha cho em ly nước chanh, giải nhiệt." Cảnh Thư Vân nói.

Đường Thu Bạch lúc này mới chú ý tới trên bàn chỉ có một ly nước chanh duy nhất, "Không cực khổ không cực khổ, vì lão bản phục vụ."

Đường Thu Bạch ngoài miệng kêu khẩu hiệu, hai tay cũng đã bưng lên, nhẹ hút một ngụm, trong miệng lập tức bị mùi chanh thoang thoảng cùng vị chua ngọt bao vây, ngay cả đôi mắt đều thoải mái hơi híp lại, "Oa, ngon quá!"

Cảnh Thư Vân cũng không nói lời nào, chờ Đường Thu Bạch lại mở mắt ra từ nước chanh dời khỏi dường như nhớ tới gì đó, nói với cô: "Lão bản, 9 giờ sáng mai bắt đầu bình thẩm."

Cô mới nhẹ giọng đáp: "Ừ."

Nói xong Cảnh Thư Vân lại quay đầu nói với Bạch Trác Nhiên chi tiết cùng phụ trách hậu cần mà bộ phận hành chính cần chuẩn bị.

......

Ngày hôm sau, chưa đến 8 giờ Đường Thu Bạch đã tới công ty, bộ viên theo sau lục tục tới, mọi người thống nhất mặc đồng phục thực nghiệm màu trắng, bên phải ngực đính Logo huy hiệu của công ty.

Chờ khi Cảnh Thư Vân đi thang máy lên, cô nhìn thấy toàn bộ phòng thí nghiệm đã sắp xếp có thứ tự, nàng biết là Đường Thu Bạch đã sắp xếp tốt.

"Lão bản, chào buổi sáng." Đường Thu Bạch vừa lúc đứng ở cạnh thang máy cười doanh doanh cùng cô chào hỏi.

"Chào buổi sáng." Ánh mắt Cảnh Thư Vân thấp thoáng nhìn Đường Thu Bạch từ trên xuống dưới.

"Em cố ý chờ chị." Đường Thu Bạch giải thích nói.

"Ồ? Không phải chờ lão sư bình thẩm sao?"

"Như vậy sao được, lão bản ngài là quan trọng nhất." Đường Thu Bạch cười cười.

Cảnh Thư Vân khẽ nhướng mày không lên tiếng, Đường Thu Bạch đi theo phía sau cô, cùng cô kiểm tra phòng thí nghiệm.

9 giờ đúng hội nghị bình thẩm bắt đầu, đầu tiên là tổ trưởng phát biểu, tiếp theo là giới thiệu tổ viên, tuyên bố tinh thần, cuộc họp ban đầu rất nhanh kết thúc tiến vào bình thẩm hiện trường.

Đường Thu Bạch dẫn tổ bình thẩm tham quan sơ qua phòng thí nghiệm, tiếp theo là nàng đi theo tổ trưởng thẩm tra thủ tục văn kiện hệ thống, các lão sư khác thì tới hiện trường kiểm tra thao tác thực nghiệm tại hiện trường.

Trước đó Đường Thu Bạch đã nói qua với nhóm bộ viên, Hạ Sâm làm tổng phụ trách, không cần khẩn trương, bị rút đến thực nghiệm gì thì trực tiếp làm tại hiện trường là được.

Trần Tuyết xem một vòng phòng thí nghiệm xong, xoay người tới tìm Đường Thu Bạch, khi đó Đường Thu Bạch còn đang cùng tổ trưởng nói về hệ thống văn kiện.

"Đường bộ trưởng, có thể mở số liệu Mẫu Mù của cô ra cho tôi xem không? Trên máy." Trần Tuyết nói.

"Được."

Lúc Đường Thu Bạch xoay người, mới thấy không biết khi nào Cảnh Thư Vân ngồi ở vị trí chủ hội nghị đang nhìn mình, Đường Thu Bạch nhìn cô cười, quay đầu tìm Bạch Trác Nhiên ngồi ở bên cạnh Cảnh Thư Vân.

"Bạch tỷ, chị có thể giúp em kêu Hạ Sâm tới đây không?" Địch Nghiên không ở đây, Đường Thu Bạch không đi được, vậy chỉ có Bạch Trác Nhiên có thể kêu.

"Được."

Đường Thu Bạch để cho Hạ Sâm dẫn Trần Tuyết đi kiểm tra số liệu trên từng máy, qua hơn mười phút sau hai người lại trở về, biểu tình trên mặt Trần Tuyết chuyển thành vui mừng, "Đường bộ trưởng, trình độ kỹ thuật viên phòng thí nghiệm các cô khá tốt đấy, đều là đúng."

"Trước lúc làm việc huấn luyện một chút, hơn nữa đều là người trẻ tuổi cẩn thận có nhiệt tình, năng lực lĩnh ngộ cũng nhanh." Đường Thu Bạch cười nói.

"Thực nghiệm một cái Mẫu Mù cuối cùng các cô làm như thế nào? Phương pháp cũ?" Trần Tuyết hỏi.

"Không có, là vừa làm vừa căn cứ trạng thái mẫu để xác định lượng thuốc được thêm vào, phương pháp truyền thống có chút cứng nhắc, lại tiêu giải không hoàn toàn, tôi căn cứ vào điều này gia tăng thêm chút lượng." Đường Thu Bạch trầm ổn nói.



Trần Tuyết nhìn Đường Thu Bạch khẽ gật đầu, trong mắt mang theo chút tán thưởng, "Ừ, rất tốt, làm thực nghiệm linh hoạt."

"Quy tắc nền tảng cần phải tuân thủ, nhưng phương pháp và lượng dùng, có thể nắm giữ được nguyên lý thì căn cứ vào mẫu để điều chỉnh thích hợp." Đường Thu Bạch khẽ mỉm cười.

"Ồ, Đường bộ trưởng dạy tốt a."

"Không có không có, là Cảnh tổng chúng tôi lãnh đạo giỏi." Đường Thu Bạch cười tươi xòe bàn tay ra, hướng bà ấy tỏ ý chỉ Cảnh Thư Vân ngồi ở vị trí chủ tọa.

Trần Tuyết theo hướng tay Đường Thu Bạch nhìn sang, "Cảnh tổng ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quý công ty có một nhân viên thế này, ưu thế thực lực càng làm người trong ngành theo không kịp."

"Trần lão sư, khách khí rồi."

Cảnh Thư Vân đứng dậy bắt tay cùng Trần Tuyết, ý cười trên khóe môi chậm rãi nở rộ, nụ cười lần này hoàn toàn khác với nụ cười khách sáo cùng Đường Thu Bạch khi lần đầu tiên gặp cô, tươi đẹp loá mắt, mơ hồ còn có chút kiêu ngạo.

Cả buổi sáng, tiến triển vẫn tương đối thuận lợi, Đường Thu Bạch đi theo tổ trưởng sửa sang lại văn kiện thể chế chất lượng, còn có tư liệu cơ bản xong xuôi, không có vấn đề gì lớn, sau đó là các lão sư chuyên gia khác phụ trách thẩm tra những tư liệu khác.

Tới buổi chiều Đường Thu Bạch vẫn ở trong phòng họp hỗ trợ thẩm tra tư liệu, bảo đảm nhóm chuyên gia đưa ra vấn đề đều có thể giải đáp kịp thời, cũng bảo đảm đầy đủ hết những tư liệu mà bọn họ yêu cầu.

Vào buổi chiều 6 giờ đúng, tổ bình thẩm mở cuộc họp cuối cùng, ở trong hội nghị Đường Thu Bạch đã quen thuộc với thể chế chất lượng cùng nắm vững nguyên tắc về mặt kỹ thuật, nhận được toàn bộ tổ chuyên gia nhất trí tán thành.

Sau cùng tổ trưởng tổ bình thẩm tuyên bố Lam Hoa thuận lợi thông qua lần mở rộng hạng mục nông sản này, toàn bộ phòng họp vang lên tiếng vỗ tay kích động, cũng là sự kích động của cả bộ phận nông sản, trả giá cho sự nỗ lực không uổng phí.

"Nhưng mà nói thật, công ty các cô vẫn là công ty đầy đủ tư liệu nhất, hoàn thành mở rộng hạng mục nhanh nhất tôi từng thấy." Tổ trưởng gập máy tính, nói.

"Đúng thật, cũng là nhanh nhất tôi từng gặp, tuần trước tôi tới công ty kia liên tục làm đến chiều chủ nhật, ôi mệt chết." Trần Tuyết cũng tán đồng nói.

"Chủ yếu vẫn là lão bản có nhãn quang, nhân lực đông đủ." Đường Thu Bạch đứng ở bên cạnh Cảnh Thư Vân, nói.

Mọi người cười cười, Bạch Trác Nhiên dẫn tổ lão sư bình thẩm rời công ty, Đường Thu Bạch theo Cảnh Thư Vân đi ở phía sau.

Lúc Đường Thu Bạch quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời vẫn còn sáng, rốt cuộc thuận lợi mở rộng hạng mục, để cho nàng thở phào một cái.

Phía trước bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Cảnh Thư Vân làm Đường Thu Bạch hoàn hồn, "Đường Thu Bạch."

"Hửm?" Đường Thu Bạch lên tiếng đáp lại, dừng lại, lại phát hiện chính mình cách cô gần trong gang tấc, chỉ cần non nửa bước liền sẽ chạm vào cô, mùi hoắc hương hòa cùng vị ngọt hoa hồng thoang thoảng quen thuộc, trong nháy mắt xâm nhập tới.

Sống mũi cao thẳng của Cảnh Thư Vân, đôi môi mỏng tô màu đỏ của lá phong khẽ nhúc nhích, "Em có muốn gì không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.