Chăm sóc cho Chu Tước xong thì Nam Cung Mộ cũng để cho cô nghỉ ngơi, khi này anh mới tiếp tục ra ngoài để chơi cùng với con trai.
Dù rằng thằng bé không thích cha lắm, mỗi lần hai cha con nhìn nhau đều giống như là hai kẻ thù ngàn năm mới gặp lại vậy, cái nhìn của họ cứ phải gọi là tóe lửa, thậm chí còn phóng cả điện cơ.
Niệm Niệm đứng từ dưới bếp nhìn lên hai cha con cũng chỉ biết lắc đầu, dù rằng hai cha con vẫn hai đấu mắt với nhau nhưng Niệm Niệm biết rằng giữa hai người họ có một điểm chung... Chính là rất yêu Chu Tước.
Để ý thì đứa nhỏ nhà này có tính cách khá lì lợm, ngay cả từ khi lọt lòng đã dọa cho bác sĩ một phen khiếp vía rồi, ai đời đứa nhỏ bị đánh vào chân mà không khóc, thậm chí còn cười khanh khách nữa chứ. Sau khi Nam Cung Bạch được năm ngày tuổi thì bác sĩ cũng đã đưa bé nó đi tiêm phòng, nhưng thay vì khóc lóc thì thằng bé vẫn trơ trơ cái mặt ra. Khi đó bác sĩ còn khen thằng bé là nam nhi rất can đảm.
Nhưng đó là khi Tiểu Bạch ở gần Nam Cung Mộ thôi.
Chứ ngay khi nhìn thấy mẹ là liền mếu máo ngay, thậm chí còn khóc to hơn mấy đứa bé kia cộng lại nữa.
[...]
Và cũng như ở nhà, lúc Chu Tước bận việc thì Nam Cung Bạch chấp chơi với cha mình, nhưng thay vì vui vẻ thì thằng bé lại nhìn cha mình với gương mặt vô cùng uất hận. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-trai-cua-ong-trum/3618469/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.