Gương mặt của Mộ Triết Viễn hiện lên vết đỏ do bị Đường Ứng, anh ngồi một mình cúi mặt chấp tay cầu nguyện, làm gì có người nào hiểu được, làm gì có ai biết hơn chính bản thân anh. Mỗi ngày anh đều nhớ cô đến phát điên, mỗi ngày đều phải kiềm chế bản thân nhìn cô từ xa, phải khổ sở trăm ngàn lần khi nhìn thấy cô khóc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua đối với anh và bọn họ mà nói dài như một thế kỉ.
Đến tận một tiếng rưỡi sau đèn cấp cứu mới tắt, Lục Phong Vân nhíu mày bước ra, mọi người đều đồng loạt đứng dậy đi đến trước mặt anh ta. Nhưng ánh mắt của Lục Phong Vân lại rơi lên dáng người cao ráo, gương mặt có vết bầm. Đây không phải người anh em của anh sao? Lục Phong Vân định bước đến chỗ anh nói gì đó nhưng đã bị anh lên tiếng chặn lại trước.
“Chuyện này tôi sẽ nói với cậu sau, bây giờ cậu nói với tôi trước tình hình cô ấy sao rồi?” Anh nâng đôi mắt đầy lo lắng nhưng không hề làm loạn hay nhảy cẩn lên.
Lục Phong Vân thở dài một hơi “Không sao, cũng may sức khoẻ của cô ấy không tệ cho nên chỉ động thai nhẹ. Lần sau đừng để cô ấy vận động mạnh, bây giờ có thể đưa về phòng hồi sức rồi.” Đường Ly thể lực không tồi, cô như muốn cố chấp giữ lại đứa bé, mà đứa bé đó hình như cũng rất thương mẹ mình, cho nên vẫn chưa muốn rời khỏi cô ấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-phai-cua-ong-trum-ma-cao/3363954/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.