Chương trước
Chương sau
Đường Ly hôn mê suốt nhiều ngày, khiến cho Lương Ngôn cũng đứng ngồi không yên, tin tức của Mộ Triết Viễn cũng không có, cứ như chết mất xác hoàn toàn không tìm thấy.

Cho đến khi vị trụ trì trước kia ở ngôi chùa của Mộ Triết Viễn hay đến đã đến bệnh viện thăm cô, sớm biết kiếp nạn khó qua nhưng cũng không thể ngăn được, mỗi người đều có số kiếp riêng.

Người nhìn cô, đột nhiên cảm thấy đối xử với cô như thế này cũng thật tàn nhẫn.

Nhưng thứ khiến Lương Ngôn cũng bất ngờ chính là đột nhiên mi mắt cô cử động, sau đó mới chậm rãi mở ra chớp chớp mấy cái thích nghi vơi ánh sáng mất một lúc cô mới giật mình tự mình bật dậy.

“Mộ Triết Viễn! Mộ Triết Viễn đã tìm thấy anh ấy chưa.” Lương Ngôn giữ cô lại, Đường Ly không ngừng gọi tên anh, cô muốn tìm anh, cô không tin thế nào cũng không chấp nhận.

Lương Ngôn bình tĩnh, thật ra một người rơi xuống biển suốt mấy ngày liền không tìm thấy chỉ có một kết cục đó chính là không cò trên cõi đời này nữa rồi, huống hồ chi đó là biển lớn biết bao nhiêu loài cá ăn thịt.

Anh ta cẩn thận nhìn cô “Tiểu Ly! Không tìm thấy Mộ Triết Viễn, anh ta không còn nữa rồi, em đừng kích động, chắc chắn anh ta cũng không muốn nhìn em thế này đâu.”

Cô nghe xong tâm lí liền trở nên kích động “Aaaaa” cô đẩy Lương Ngôn ra ôm đầu mình, lùi lại, dáng vẻ của cô chẳng khác nào là đứa trẻ đang sợ hãi những đòn roi. Vị trụ trì lúc này cũng bước đến, gương mặt người phúc hậu hiền từ, đôi mắt đầy sự dịu dàng ấm áp.



“Thí chủ ta biết có thể khó chấp nhận, nhưng trước khi xảy ra kiếp nạn này, chàng thiếu niên đó đã mỗi ngày đến chùa cầu nguyện, quỳ gối suốt 6 tiếng đồng hồ chỉ để mong thí chủ một đời bình an. Mỗi ngày đều đến cúi đầu trước phật, ngày cuối cùng đến cậu ấy đá đưa ta lá thư này giúp ta giữ nó, đợi khi nào gặp thí chủ đây thì sẽ gửi lại. Cậu ấy có quá khứ không tốt, nhưng đã quay đầu cúi đầu trước phật để tạ tội. Ta hi vọng thí chủ đừng quá đau buồn, duyên nợ chưa dứt thì không thể đánh mất nhau cho dù kiếp này hay kiếp sau đi chăng nữa.”

Cô nhìn người chớp chớp mắt mấy cái, hai tay vươn đến cầm lấy lá thư của người đưa đến, lá thư này là của Mộ Triết Viễn, cô cúi đầu cảm ơn người, người cũng hỏi thăm cô vài câu rồi không nán lại nữa. Đường Ly bình thản siết chặt lá thư trong tay.

“Em muốn ở một mình!” Cô nhàn nhạt lên tiếng, Lương Ngôn tuy có chút e ngại sợ cô sẽ làm chuyện dại dột nhưng nhìn ánh mắt đó anh ta không thể không ra ngoài.

Đợi mọi người rời đi, căn phòng bệnh chỉ còn một mình cô, rốt cuộc anh đã tính được đến đâu, đã tính bao lâu rồi tại sao lại chuẩn bị mọi thứ một cách chu toàn. Anh từng nói anh chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, vậy tại sao lại cúi đầu tạ lỗi trước đức phật, quỳ gối mỗi ngày 6 tiếng chỉ để mong cô một đời bình an.

Đường Ly chậm rãi mở lá thư một cách cẩn thật, hai chữ Tiểu Ly khiến cô bật khóc…

“Tiểu Ly! Nếu lá thư đến tay em rồi thì anh đã không thể bảo vệ em được nữa. Xin lỗi em vì những tổn thương đã gây ra trong đời em, xin lỗi vì để em chịu uất ức nhiều năm như vậy, đáng lẽ ra em không nên gặp người như anh. Thiệt thòi cho em rồi, anh rất yêu em, rất rất yêu em nhưng anh phải làm sao đây? Anh còn không đủ tư cách nhìn em, càng không có mặt mũi để nhìn. Tiểu Ly em thích Hoa Bụi Đường, lần đó là anh không tốt khiến em uất ức, anh đã thương lượng rất lâu mới có thể mua được mảnh đất trên con đồi nhỏ, cất một căn nhà nhỏ, trồng rất nhìu Hoa Bụi Đường, em nói xem nếu như em có thể trở về với anh, anh không đi con đường nguy hiểm này nữa, chúng ta cùng nhau kết hôn sinh con, sống ở trên con đồi với căn nhà nhỏ vô lo vô nghĩ có phải rất hạnh phúc không? Haha tiếc thật Hoa không còn nữa, nhưng nhà thì đứng tên em, em gặp Chu Yến Tây cậu ấy sẽ đưa em đến đó, sau này Chu Yến Tây sẽ bảo vệ em, tài khoản của anh đều chuyển sang cho em, như vậy em sẽ không cần phải đi làm cực khổ nữa, anh không tin nếu như không nhìn thấy nhưng anh nghe nói đức phật rất linh, anh tổn thương em nhiều như vậy tội lỗi anh sẽ nhận hết, vậy nên anh tin ngài ấy sẽ bảo vệ em. Đường Ứng nói Lương Ngôn rất tốt, anh ta rất tốt có thể bảo vệ em như vậy anh cũng sẽ yên tâm hơn. Sau này nếu đến Vũ Hạ em bị ức hiếp thì nói với Tịch Nghiên và Lăng Lục Phong, nếu đến Bạc Thành em cứ gọi Từ Ân là được cô ấy sẽ giúp đỡ em. Nhà ở Bạc Thành anh đã mua, Vũ Hạ cũng đã mua, nơi nào chưa mua em đến đó cứ bảo Chu Yến Tây mua cho em. Tiểu Ly cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh, cũng xin lỗi vì để em gặp phải loại người như anh… Sau này mong em một đời vui vẻ bình an, cũng đừng nhớ đến anh, quên đi là được, đợi kiếp sau em nhớ phải đợi anh đến tìm em, lúc đó anh sẽ côa gắng làm người tốt, sẽ bảo vệ yêu thương em. Bù đắp tất cả những gì đã gây ra cho em ở kiếp này… Tiểu Ly phải thật vui vẻ nhé, em cười xinh như vậy không được khóc, anh yêu em, yêu em từ kiếp này đến kiếp sau. Mộ Triết Viễn anh sống vì tình yêu của em, sống chỉ để yêu em.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.