Để ý một chút sẽ thấy, khi chúng ta đi đâu đó thời gian trôi qua rất chậm, nhưng khi trở về vẫn là con đường đó khung cảnh đó nhưng lại cảm thấy nhanh đến mức không kịp chợp mắt, đó là vì chúng ta luôn mong ngóng chuyện về nhà.
Về được đến tổ chức, giây phút cô đặt chân xuống ngáp ngắn ngáp dài, thì đột nhiên lại cảm giác không đúng, cô cảm thấy hôm nay tổ chức im lặng quá, bầu không khí cũng khó chịu khiến người khác ở bên ngoài cửa cũng hít thở không thông nổi.
Lúc đi thì Trương Ngưng liên tục tra hỏi bây giờ quay về rồi cũng không được ngủ sao? Mi mắt cô mỏi chết đi được, đành vào bên trong nói một tiếng vậy sau đó sẽ nhờ Lương Tiêu đưa cô về nhà.
Bầu không khí u ám lan tỏa ra khắp tổ chức, cô vừa bước vào đã nhìn thấy mọi người lén nhìn mình, gương mặt cũng vừa xanh xao như đã mất ngủ mấy ngày liên tục rồi vấy.
Mộ Triết Viễn ngồi ở sofa giữa tổ chức, trên tay kẹp điếu thuốc lá, khói bay nhè nhẹ trong không trung, Đường Ly nhìn là biết xảy ra chuyện chỉ là không biết chuyện gì, cô đâu có ở đây Chu Yến Tây cũng không có ở đây luôn sao lại để xảy ra chuyện.
“Đường Lý điện thoại của cô hỏng rồi sao?” Anh rít một hơi thuốc lá rồi lạnh lẽo lên tiếng.
Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra “Không hỏng, có chuyện gì sao?” Đột nhiên hỏi cô làm gì, cô mệt đến mức chẳng có sức cầm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-phai-cua-ong-trum-ma-cao/3317559/chuong-21.html