6.
Có Trịnh Lư Cẩn phụ tá, số lần Triệu Diên Châu nổi giận ít đi rất nhiều. Y không chỉ sửa tật phạt người bừa bãi mà còn chịu khó tập viết đọc sách, nghiêm túc phê duyệt mỗi tấu chương trình lên.
Y còn triệu các triều thần khác vào cung bàn việc nước, mới đầu các quan được triệu tập hết sức sợ hãi, nhưng thấy y thật lòng chăm lo đất nước thì dần buông xuống nỗi lo lắng rồi tích cực góp ý hiến kế như Trịnh Lư Cẩn.
Triệu Diên Châu xem trọng võ tướng, nhưng có thừa tướng Trịnh Lư Cẩn ở đây, quan văn trong triều đình cũng không bị hắt hủi.
Có lần biên cương chiến loạn, Triệu Diên Châu bất chấp thân phận thiên tử dẫn binh chiến đấu, lòng quân được cổ vũ nên chỉ mấy ngày sau đã đánh bại quân địch.
Xem ra Triệu Diên Châu rất giống minh quân. Trịnh thừa tướng cũng một lòng vì dân, làm nhiều việc tốt, dân chúng an cư lạc nghiệp, thiên hạ ngày càng phồn thịnh.
Cứ thế qua năm sáu năm, triều thần không còn bàn tán sau lưng nữa.
7.
Trịnh Lư Cẩn ôm Triệu Diên Châu lẩm bẩm: "Thần lộ liễu như vậy mà bọn họ vẫn không tin thần là nam sủng của bệ hạ."
Triệu Diên Châu liếc mắt, đưa tay đẩy khuôn mặt tuấn tú của thanh niên rúc vào cổ mình ra: "Trẫm đang bận phê duyệt tấu chương, đừng léo nhéo bên tai trẫm nữa."
Trịnh Lư Cẩn không chịu buông mà ôm eo y nói: "Làm việc công lâu rồi, cũng nên dành chút thời gian cho thần chứ nhỉ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-dac-luc/3730682/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.