17.
Trịnh Lư Cẩn hết sức hối hận.
Ngay cả tấu chương các đại thần trình lên Triệu Diên Châu còn chẳng buồn xem thì làm sao chịu khó đọc lá thư trần tình vừa dài vừa chán của hắn được.
Lẽ ra hắn phải đọc cho Triệu Diên Châu nghe mới đúng —— À không, chính vì hắn không nói được nên mới giãi bày tình cảm trên giấy.
18.
Trong lòng Trịnh Lư Cẩn thiên vị Triệu Diên Châu nên chưa từng xem đối phương là bạo quân như lời đồn. Đúng vậy. Triệu Diên Châu hay đánh người nhưng không phải bạ đâu đánh đấy, là người khác chọc giận Triệu Diên Châu chứ y không hề sai.
Các đồng nghiệp nói Triệu Diên Châu trọng dụng gian thần, không phân biệt phải trái, còn thường xuyên bắt họ dâng lên kỳ trân dị bảo. Có người tặng quà không hợp ý, thế là bị y cầm ngọc tỉ đập vỡ đầu.
Trịnh Lư Cẩn ngồi ngay ngắn trên ghế, lắc đầu nói: "Tại các ngươi không hiểu bệ hạ thôi."
"Chúng ta đang đi uống rượu mà, đâu còn trong triều nữa." Đồng nghiệp liếc hắn một cái rồi nói, "Ngươi cần gì phải giả làm trung thần, nói tốt cho tên hôn quân kia chứ."
"Ta thấy chúng ta nên học hỏi Trịnh thượng thư đi, xem xét thời thế, thận trọng từ lời nói đến việc làm, vậy mới thăng tiến nhanh được!" Một người khác cười nói rồi giơ ly rượu mời hắn, "Kính mời Trịnh thượng thư!"
19.
Trong đám quan viên cùng thời, Trịnh Lư Cẩn trẻ nhất nhưng quan hàm lại lớn nhất, vì vậy khó tránh khỏi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-dac-luc/3730043/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.