11.
Trong thiên hạ chỉ có Triệu Diên Châu mới xứng ngồi lên ngai vàng.
Trịnh Lư Cẩn vào triều làm quan chỉ công nhận một quân chủ này.
Triệu Diên Châu nhìn xuống hắn từ trên cao, lông mày nhướng lên, tóc mai đẫm máu dính bết vào gò má, đáy mắt phản chiếu ánh lửa trong điện.
Trịnh Lư Cẩn nhìn y không chớp mắt, tim đập như trống, tưởng tượng Triệu Diên Châu là một con rồng vừa trỗi dậy từ vực sâu, xinh đẹp, mạnh mẽ, lạnh lùng.
Hắn tình nguyện cúi đầu trước đối phương.
12.
Triệu Diên Châu không nhớ hắn. Trịnh Lư Cẩn hơi hụt hẫng.
Tân hoàng đăng cơ, hắn là người đầu tiên quỳ lạy nên chức quan được thăng lên hai bậc. Nhiều đồng nghiệp bàn tán sau lưng hắn, nói hắn nhìn thì quân tử nhưng thật ra chỉ là tiểu nhân a dua nịnh hót.
Hắn luôn giữ lễ nghĩa, luôn nở nụ cười ôn hòa, không bao giờ tức giận, thế là bọn họ nói hắn giả nhân giả nghĩa, luồn cúi bạo quân.
Người đời thường là thế, nước chảy bèo trôi, nói sao nghe vậy, nếu hở chút lại buồn bực khó chịu thì e là cả ngày hắn đều không yên ổn.
Chỉ có Triệu Diên Châu mới tác động được hắn.
13.
Triệu Diên Châu bướng bỉnh dễ cáu nhưng cũng rất dễ dỗ.
Trịnh Lư Cẩn suy nghĩ gần nửa năm vẫn chưa nghĩ ra nên tặng quà sinh nhật gì cho Triệu Diên Châu. Kỳ trân dị bảo? Hắn biết Triệu Diên Châu không hề có hứng thú với những thứ này, có tặng cũng sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-tay-dac-luc/3729451/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.