Nghe cô đe dọa như vậy mặc dù có sợ hãi nhưng bọn chúng vẫn ngậm chặt miệng không nói lời nào. Cô đẩy hai tên đó vào trong đứng giữa sân lớn gọi:
"Ngô Tuyết Lan, tôi biết cô đang ở trong đó nếu cô không ra thì Ngô Gia này phải đổ máu rồi"
"Kẻ nào đang làm càn ở nhà ta vậy?"
Đột nhiên Ngô lão gia xuất hiện với rất nhiều vệ sĩ bên cạnh đi từ cổng vào. Nhìn thấy Ngô lão gia cô không hề tỏ ra sợ hãi mà lại nhếch môi cười:
"Thì ra là Ngô lão gia"
"Tô Dịch Nhi, cô tự tiện cầm súng vào nhà tôi làm loạn là có ý gì đây?"
Cô thẳng tay đẩy ngã hai tên vệ sĩ kia thu súng lại bước đến gần Ngô lão gia và nói:
"Tôi muốn gặp con gái ông, Ngô Tuyết Lan…nhưng có vẻ cô ta không muốn gặp tôi thì phải"
Câu nói của cô đầy ẩn ý dường như cô biết chắc chắn Ngô Tuyết Lan đang ở trong nhà. Đúng như thế, cô ta nhốt mình trong phòng liên tục đổ mồ hôi hột vì lo lắng. Ngô Tuyết Lan cầm chặt điện thoại trong tay run cầm cập:
"Ngoài đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Hai tên đó liệu có giữ chân được cô ta không?"
Bằng!
Tiếng súng?
Ngô Tuyết Lan nghe thấy tiếng súng vội vã đến gần cửa sổ hé cửa nhìn thử. Tim đập thình thịch vô cùng sợ hãi vì cứ tưởng cô đã giết một ai đó. Nhưng không, cô chĩa súng lên trời bóp cò để cảnh cáo.
"Tô Dịch Nhi, đừng tưởng cô có Lục Nam Thành chống lưng thì muốn làm loạn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-truong-em-yeu-anh/1758130/chuong-55.html