Lão Hoắc nghiêm mặt buồn bực uống rượu, cô sờ sờ vào cánh tay anh rồi nói:
"Em cũng không ngờ lại gặp phải bọn họ, thật đấy ."
Anh lại uống cạn thêm một chén, không thèm để ý tới cô.
"Này, tất cả em đều thẳng thắn nói ra rồi, cười lên một cái nào."
Cô lấy lòng ngả lên đầu vai anh, lắc lắc tay anh làm nũng.
Lão Hoắc rốt cuộc cũng thoáng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn cô thế nhưng vẫn mím chặt môi không nói.
"Được rồi, vậy để em gái cười với đại gia một cái nhé."
Cô cong khóe môi sau đó cười rộ lên làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Sau đó lại chớp chớp mi nhìn anh đầy e thẹn.
Cô làm trò như vậy anh mà còn không vui vậy thì cũng quá hẹp hòi rồi!
Trên mặt nở nụ cười vui vẻ nhưng trong tâm lại oán thầm, ông chú à, chú cũng nên phản ứng rồi đấy.
Cô cười đến mỏi cả miệng, lão Hoắc rốt cuộc cũng nhíu mày, làm cho khóe môi cô lần nữa lại cong lên.
Không ngờ anh lại nói: "Kiên trì một phút nữa, gia sẽ tạm tha cho em."
Cô muốn hộc máu, người đàn ông này, trước kia sao không phát hiện ra là anh rất thích ăn dấm chua.
Mặc dù trong lòng cô hung hăng oán thầm, nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.
Tay của Lão Hoắc vỗ lên đỉnh đầu của cô sau đó hé răng nói: "Ngoan."
Lại dám mang cô ra để đùa bỡn, tức giận dâng lên nhưng cô vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399151/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.