Phía dưới của cô dán chặt vào lão Nhị nhà anh đang nóng ran như bàn ủi.
Cô chủ động ôm cổ anh: "Ông xã, chúng ta vào phòng tắm nhé."
Tên đã lắp vào cung không thể nào không bắn được nhưng địa phương và phương thức, vẫn là nên thay đổi, cô không muốn mình trở thành chuyện cười trước mặt của mẹ già.
Bây giờ là xã hội phát triển hài hòa, không thể không chế tạo ra cái không hài hòa được.
Đoán chừng lão Hoắc cũng thuận theo hành động lấy lòng kia của cô, liền cởi nốt quần áo còn sót lại trên người của cô và của mình ra.
Sau đó ôm cô tiến quân vào phòng tắm.
Tiếp đến là tiếng nước chảy xối xuống ào ào, anh thẳng lưng đè cô lên bức tường gạch men sứ trong phòng tắm.
"Lạnh..., " Cô lạnh đến run người đành phải kêu lên, sau lưng cô là khí lạnh đang toát ra từ bức tường.
Mà phía dưới lại bị anh đốt cháy hừng hực, anh giống như là một loại motor, nặng nề đẩy lên trên sau đó lại từ từ rút ra.
Anh cọ cọ lên trên người cô làm lưng của cô cọ xát vào bức tường đằng sau hơi đau đau.
"Anh chậm một chút có được hay không, cũng không phải là đang đánh giặc, không có ai khen anh dũng mãnh đâu"
Anh không thèm để ý tới cô vẫn miệt mài gắng sức.
Cô bấm vào người anh một cái: "Bảo anh chậm một chút. . . . . . Ah. . . . . ."
Con mẹ nó, người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399149/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.