Lần này Hoắc Sở Kiệt nằm viện, đã ngây người bảy bảy bốn mươi chín ngày, vết thương căn bản hồi phục rất tốt, xương sườn cũng đã liền lại.
Tinh thần của anh rất tốt, bác sĩ đã nói hai ngày nữa mà kiểm tra không có vấn đề gì thì có thể xuất viện về nhà rồi.
Trận kia sau khi cùng Hoắc lão nhị tiếp xúc thân mật, quan hệ của cô và Hoắc Sở Kiệt hình như cũng gần hơn một bước.
Thỉnh thoảng anh cũng động tay động chân với cô, ví dụ như sờ eo của cô một cái, véo má cô một cái.
Hành động chấm mút này của anh rất quang minh chính đại giống như bình thường vẫn làm vậy, cô nhớ tới cam kết với mẹ Hoắc, chỉ có thể nín nhịn không dám nói gì.
Một ngày mùa đông như hôm nay khó có được thời tiết tốt như vậy, cô kéo màn cửa sổ ra để cho ánh nắng ấm áp tràn vào.
Giang hai cánh tay ra, hung hăng hít lấy luồng không khí mới mẻ này.
Hoắc Sở kiệt đi tới phía sau, ôm lấy eo của cô.
Hôm nay đối với hành động như thế của anh trên căn bản cô đã thật bình tĩnh.
Nếu rống giận, dễ nổi nóng thì làm thế nào đây?
Dạo này, sao cô lại dễ tính như vậy!
Ánh mặt trời chiếu vào mặt, gió nhè nhẹ thổi mang đến sự ấm áp, ở sau lưng lại có nhịp tim mạnh mẽ của Hoắc Sở Kiệt.
Cô cảm thấy thật yên bình.
Chỉ là Hoắc Sở Kiệt lại cố ý phả khí nóng lên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399130/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.