Ngày hôm sau lão Hoắc vẫn như cũ lái xe đưa cô đi làm.
Cô cúi đầu xuống, ánh sáng trên đầu ngón tay liền phản xạ đến đáy mắt.
Kim loại lành lạnh đụng tới làm da non mềm, tâm tình không nói ra được là tốt hay không tốt.
Trời thì xanh mây thì cao, hôm nay xe Jeep lái rất chậm, chậm rãi bon trên đường phố rộng rãi.
Lão Hoắc nghiêm túc lái xe, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm con đường đã được vẩy một lượt nước, càng phát giác tinh thần ngày càng sảng khoái.
Tòa nhà quen thuộc, bồn hoa, hàng ngô đồng xẹt qua trước mắt, sáng nay nhìn thấy hình như cảm thấy thân thiết hơn gấp bội.
Lúc xuống xe đã gần đến giờ, cô bấy giờ mới nói với lão Hoắc câu đầu tiên: "Em đi trước, anh lái xe chậm một chút."
Người đàn ông đang ngồi ở ghế lái đang nhìn vào kính xe cuối cùng cũng từ từ thu hồi tầm mắt, chân mày cau lại.
Đại thúc lại diễn kịch câm rồi, vì vậy cô nhún nhún vai, mở khóa xe ra.
Lão Hoắc vươn người qua, tay trái bắt được cô không nặng không nhẹ.
Cô cong môi cười, nháy mắt mấy cái — đại thúc, anh muốn làm gì?
Anh vẫn mím môi như cũ, vươn tay phải từ trên ghế sau lấy ra một cái túi, ném vào trong lòng cô.
Sáng sớm, anh thần bí gì chứ?
Chẳng lẽ lại là tiện chiêu của Cố Tích?
Chỉ là thầm nói ở trong lòng thôi, chuyện tối qua vẫn làm cho cô rất kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399124/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.