Một giây đồng hồ thôi nhưng đáy lòng lại run rẩy mãnh liệt, khí thế vô cùng chấn động này giống như vẫn còn ở trong mộng.
Sơn móng tay trơn bóng gần trong gang tấc, năm ngón tay ngăm đen đang đặt ở trên cánh tay của cô ta, ở da thịt trắng nõn nổi bật lên trông rất chói mắt.
Cô vẫn còn đang sợ sệt, thì tiếng quát lại tiếp tục vang lên: "Vương Hiểu, cô đang làm cái gì thế?"
Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt phẫn hận của Vương Hiểu, rồi từ từ quay sang bên trái.
Cô và cô ta đồng thời cùng nhìn sang.
Người đàn ông có nửa thân trên trần trụi, hầu kết không ngừng chuyển động, lồng ngực nhấp nhô bất định, ánh mắt chứa đầy tức giận giống như rồng lửa chuẩn bị phun trào.
Lúc này chân mày vẫn còn đang nhíu chặt, mắt xẹt qua một tầng nghi ngờ, là suy tư, hay còn là đang nhớ lại?
Vương Hiểu hất tay ra, nhưng không thành công, tầm mắt vẫn đặt ở trên mặt của Hoắc Sở Kiệt hỏi : "Anh không nhớ gì sao? Sở Kiệt."
Một tiếng "Sở Kiệt" này, vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào, nghe vào tai của đàn ông có phải phải sẽ tê dại đến tận xương tủy hay không ?
Hạ Sơn Chi cũng run lên, vừa chán ghét, lại vừa ghê tởm.
Dứt lời, cô ta lại còn ngang nhiên nhào vào người Hoắc Sở Kiệt.
Chỉ là còn chưa kịp đến gần, Hoắc Sở Kiệt đã tức giận rống lên: "Cô đang làm gì đấy?"
"Em yêu anh, Hoắc Sở Kiệt."
Hoắc Sở Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-khong-duoc-nhuc-nhich/2399104/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.