"Muộn rồi, chị đưa em trở về." Diệp Tử thoát khỏi tay Tần Tiểu Mặc, nói.
Tần Tiểu Mặc âm thầm nhíu mày, ấm áp trong tay biến mất, chưa kịp cao hứng, Diệp Tử đã muốn đuổi mình về.
"Không, em không muốn đi về." Tần Tiểu Mặc kéo tay Diệp Tử trì hoãn, không chịu lên xe.
"Chuyện này..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, kỳ thật chính mình cũng không rất nguyện ý để cho cô ấy trở về, hôm nay cô rất vui vẻ, thật lâu không có vui vẻ như vậy.
"Đi chỗ chị được không...ngày mốt em phải trở về nước rồi. Em muốn ở cùng chị nhiều hơn một chút..." Tần Tiểu Mặc đáng thương nhìn Diệp Tử.
"Cái gì! Không phải em sẽ ở Anh thêm mười ngày sao?" Diệp Tử kinh ngạc hỏi.
"Vốn là có thể ở mười ngày, nhưng giữa trưa cậu em nói ngày kia muốn đưa em đi thị cục báo danh, cho nên..." Tần Tiểu Mặc không muốn rời đi Diệp Tử, nhìn thấy cô ấy vừa buông một chút cảnh giác với mình, như thế rất tốt, công tác phía trước cũng không phải là uổng phí.
"Vậy, được rồi... Em gọi điện thoại nói cho Tiêu tổng và Tiêu gia gia biết đi." Diệp Tử vừa nghe đến Tần Tiểu Mặc ngày mốt phải trở về, trong lòng cũng dâng lên một ít luyến tiếc.
"Ừm." Tần Tiểu Mặc lên xe Diệp Tử, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho anh trai. Điện thoại đầu kia Tiêu Nhuận lại nghiêm túc giáo dục cô vài câu, Tần Tiểu Mặc luôn mãi cam đoan không xảy ra chuyện gì, Tiêu Nhuận mới chấp nhận hành vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-sat-co-nguoi-yeu/1966543/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.