Hai chân chạm đất, Lưu Mật Nhi vội vàng nắm lấy Phượng Cảnh Duệ, mặt nghiêm nghị mở miệng: “Ngươi đang nghĩ đến điều gì?” Dọc đường đi nàng đã phát hiện Phượng Cảnh Duệ có chút không thích hợp.
“Hả?” Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn Mật Nhi, theo thói quen nâng khóe môi lên: “Không có gì.”
“Ngươi không muốn nói cho ta biết!” Lưu Mật Nhi liếc hắn một cái: “Ta còn không hiểu sao!”
Đưa tay nắm lấy cổ tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười: “Nói cho nàng biết cũng vô ích!”
“Ngươi cảm thấy người hạ độc Hoàng thượng là Ngụy công công?” Có thể trực tiếp sống cùng với bọn họ chỉ có một Ngụy công công, Lưu Mật Nhi nghĩ vậy cũng là rất bình thường.
“Nhưng ta không nói như vậy.” Phượng Cảnh Duệ cười nhạt không nói. Dù có hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Thôi đi, ta cũng không phải là kẻ ngốc. Hoàng thượng muốn tìm ngươi cũng là do Ngụy công đề nghị đi!” Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn hắn một cái: “Tại sao ngươi muốn người kia từ trong tay hoàng thượng?”
“Người Phượng gia không thể chết trong tay người khác.” Phượng Cảnh Duệ yên lặng mở miệng. Ngay từ lúc Hoàng Lăng dưới đất xuất hiện, mẫu thân đã nói cho hắn biết chuyện của Phượng gia rồi.
Trừ Hoàng Lăng dưới đất của Phượng gia, nghiêm cấm tiếp xúc với người của Hoàng thất. Ngụy công công là một người, nhưng hắn cũng đã bị người của Phượng gia trục xuất.
“Ồ! Vậy thì coi như ngươi chưa nói gì hết!” Lưu Mật Nhi hơi mím môi, màng tò mò, nhưng nàng sẽ không làm người khác khó chịu.
“Tại sao? Mật Nhi không phải là người của Phượng gia sao?”
“Không phải!” Lưu Mật Nhi không chút suy nghĩ lập tức nói.
Không khí trong nháy mắt lạnh xuống, Phượng Cảnh Duệ nắm tay Lưu Mật Nhi không buông. Đôi mắt đen lặng im đứng cách đó không xa nhìn Lưu Mật Nhi, một đôi mắt nhìn thẳng vào Lưu Mật Nhi.
“Tại sao ngươi không đi?” Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn Phượng Cảnh Duệ đột nhiên dừng lại.
“Mật Nhi không thích ta?” Giọng nói tội nghiệp của Phượng Cảnh Duệ từ sau lưng truyền đến. Đôi mắt quả thật có thể nặn ra hai giọt lệ.
Chịu đựng kích động trợn trắng mắt, Lưu Mật Nhi quay đầu lại cầm lấy tay hắn: “Ngươi lại động kinh rồi phải không?”
Phượng Cảnh Duệ ngây thơ hất tay nàng ra: “Không thích ta thì đừng động vào ta!”
“Phượng Cảnh Duệ ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy? Buổi tối khuya khoắt ngươi phát điên cái gì chứ?” Lưu Mật Nhi chống nạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ: “Ngươi có đi hay không?”
“Không đi!” Phượng Cảnh Duệ xoay mặt.
“Vậy ngươi liền ngây ngô ở đây đi!” Lưu Mật Nhi cũng không miễn cưỡng, xoay người rời đi.
Bệnh thần kinh, không có việc gì lại động kinh! Quản ngươi đi tìm chết à! Ngươi thích nơi này thì đứng ở đây đi! Ta mới không thèm quản ngươi! Lưu Mật Nhi thở phì phò xoay người rời đi, để lại một mình Phượng Cảnh Duệ đối mặt với đêm khuya tối đen.
Nhếch môi cười, mắt thấy Lưu Mật Nhi sẽ biến mất trong tầm mắt, hắn nhanh bước đuổi theo.
“Phượng Cảnh Duệ là tên bị động kinh, kẻ điên…” Lưu Mật Nhi vừa nói chuyện vừa mắng tên sau lưng. Phượng Cảnh Duệở sau lưng lắc đầu bật cười.
“Mật Nhi, như vậy là không tốt nha, lại len lén mắng ta!”
“Lấy tên ta để mắng còn không phải là mắng ta sao!” Phượng Cảnh Duệ cười khổ.
“Thế nào? Mắng ngươi thì thế nào? Cả người ngươi đều là của ta, ta mắng ngươi thì thế nào? Có bản lĩnh thì ngươi mắng lại ta đi! Ngươi dám mắng ta thử xem!” Lưu Mật Nhi tức điên, căn bản cũng không biết mình đang nói gì.
“Mật Nhi, tại sao hôm nay nàng lại tức giận như vậy?” Phượng Cảnh Duệ nghi ngờ mở miệng. Trước đây khi hai người nói đùa, căn bản nàng sẽ không có vấn đề gì. Hôm nay, hắn cũng chỉ nói một câu…
Nghĩ đến mình đã nói điều gì, Phượng Cảnh Duệ thầm kêu một tiếng không ổn! Xong đời, vốn là sau khi trải qua chuyện độc tình, Mật Nhi đã có phần xa cách với mình. Câu nói hắn vừa mới nói kia, không thể nghi ngờ đã đẩy hai người ra xa hơn.
Lưu Mật Nhi chống nạnh căm tức nhìn Phượng Cảnh Duệ, thật lâu sau nàng nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi: “Thôi.” Quay mặt xoay người rời đi.
Kéo thân thể của nàng lại, Phượng Cảnh Duệ tiến lên một bước ôm người vào trong ngực, đặt cằm trên vai nàng, hô hấp ấm áp thổi trên cổ nàng: “Mật Nhi, thật xin lỗi!”
“Không sao cả.” Nàng quật cường nói. Không biết là nói cho Phượng Cảnh Duệ nghe hay mình nghe.
Phượng Cảnh Duệ buộc chặt cánh tay ôm người trong ngực: “Không cho phép, không được nghĩ như thế nữa! Mật Nhi là của ta! Ta ở đây!”
Xương sườn bị hắn siết đến đau, Mật Nhi cũng không lên tiếng ngăn cản. Chỉ là yên lặng để hắn ôm thật chặt trong ngực.
Thầm than một tiếng, Lưu Mật Nhi đẩy Phượng Cảnh Duệ ra: “Ngươi thật sự mặc kệ Hoàng thượng đó sao?”
Xác định người trong ngực không tiếp tục giận mình, lúc này Phượng Cảnh Duệ mới yên tâm, giọng điệu chậm rãi: “Ta đưa thuốc giải cho hắn!”
“Ngươi cũng không có đi xem hắn!” Lưu Mật Nhi trợn mắt.
“Ta ngửi thấy được!” Phượng Cảnh Duệ nói đơn giản.
“Ngươi là chó à!” Lưu Mật Nhi liếc mắt: “Nói ngửi là có thể ngửi được sao?”
Ngược lại Phượng Cảnh Duệ cười không nói: “Ta có biện pháp. Lại nói, loại trình độ đó…”
Thật không biết người này là quá tự tin hay là quá rắm thúi.
“Mật Nhi, dáng vẻ của nàng của ta làm ta cảm thấy nàng rất xem thường ta!” Phượng Cảnh Duệ cười yếu ớt.
Cười mỉa một tiếng, Lưu Mật Nhi vẽ ra một nụ cười sáng lạn: “Thật khó được có khi ngươi có thể nhìn ra!”
Phượng Cảnh Duệ cười nói: “Thật ra căn bản không cần ta động thủ, vị hoàng đế kia không phải là người bình thường!” Người có thể tiếp tục sống trong hoàn cảnh đó, nhất định không phải là người bình thường, mà ánh sáng trong mắt vị hoàng đế kia cũng phải là người bình thường có thể có.
“Vậy ngươi đi làm gì?” Lưu Mật Nhi không rõ.
“Tìm người thôi!” Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát rồi trả lời, đồng thời là xác nhận một chuyện.
“À!” Lưu Mật Nhi đau đầu, không có bất kì ý kiến gì. Dù sao tên Phượng Cảnh Duệ này chuyện gì cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nàng cũng không nghĩ ra chủ ý gì, không cần tiếp tục hỏi thăm nữa.
Thừa dịp ánh trăng, Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi chậm rãi đi dưới ánh trăng, mười ngón tay đan xen.
Trở lại nơi ở tạm, Phượng Cảnh Duệ theo Lưu Mật Nhi trở về phòng. Trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn hắn chằm chằm: “Làm gì đó? Phòng của ngươi không phải ở đây!”
Phượng Cảnh Duệ cười hắc hắc: “Ta muốn ngủ cùng một chỗ với Mật Nhi!”
“Ngươi đã dứt sữa chưa?” Lưu Mật Nhi nhướn mày.
“Dĩ nhiên rồi!”
“Vậy ngươi theo ta làm gì? Ta cũng không phải là mẫu thân của ngươi!”
“Nhưng nàng là nương tử của ta!” Phượng Cảnh Duệ vô lại nói, đưa tay đẩy cánh tay Lưu Mật Nhi ra, chầm chậm bước vào, đóng cửa lại rồi ôm Mật Nhi vào trong lòng.
Liếc hắn một cái, Lưu Mật Nhi ý tứ giãy giụa hai cái, tức giận nói: “Làm gì?”
“Ta muốn ngủ với Mật Nhi!”
“Ngủ cái quỷ, buông ta ra!” Lưu Mật Nhi tức giận mắng. Trong lòng lại bắt đầu lo lắng, mình có thể giống lần trước không, một đao đâm xuống…
Nghĩ đến đây, toàn thân nàng run rẩy, dùng sức đẩy Phượng Cảnh Duệ ra, lui một bước lớn về phía sau giương mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ: “Ngươi trở về phòng của ngươi đi!”
Nhìn ra khiếp đảm và sợ hãi trong mắt nàng, Phượng Cảnh Duệ than thầm một tiếng: “Mật Nhi sẽ không tổn thương ta!”
“Ngươi cũng không phải là ta, làm sao ngươi có thể chắc chắn chứ!” Thận trọng lui về phía sau một bước, Lưu Mật Nhi né tránh ánh mắt của hắn.
Ánh mắt vô tình hữu ý nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, Lưu Mật Nhi lùi về phía sau một bước, Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước một bước. Hôm nay là đêm trăng tròn, cũng là lúc độc tình kích động nhất, lúc này hai người đơn độc chung đụng, khiến cho độc tình của Mật Nhi phát tác, hắn sẽ dễ dàng tìm cơ hội tiêu diệt.
“Ta sẽ tránh mà!” Phượng Cảnh Duệ cười khẽ.
Lưu Mật Nhi lại lắc đầu một cái. Tránh? Lần trước tại sao lại không tránh được? Nàng cũng không muốn lặp lại một lần nữa.
“Mật Nhi, ta thích nàng!” Phượng Cảnh Duệ nói thẳng: “Thật thích nàng, còn nàng?”
Nghe vậy, trong cơ thể Lưu Mật Nhi nóng ran, đầu óc bắt đầu hôn mê muốn ngất đi, nàng lắc lắc đầu: “Ta không có thời gian nói hươu nói vượn với ngươi!”
“Ta không có nói hươu nói vượn, ta thật sự vô cùng thích nàng đó!” Phượng Cảnh Duệ tiếp tục nói.
“Câm miệng, Phượng Cảnh Duệ! Ngươi không đi phải không? Ngươi không đi ta đi!” Không muốn tiếp tục nghe lời nói buồn nôn của Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi xoay người rời đi.
Một lúc vội vàng, Lưu Mật Nhi cảm thấy một trận di chuyển, Phượng Cảnh Duệ đã ôm nàng đặt lên bệ cửa sổ, hai người bốn mắt nhìn nhau, trán Phượng Cảnh Duệ chống trên trán nàng, môi mỏng khẽ nhếch: “Mật Nhi muốn chạy?”
“Ta mới không phải!” Lưu Mật Nhi khinh thường nói.
“Vậy nàng tránh cái gì? Không thích ta nói lời buồn nôn như vậy sao?”
“Ngươi thích buồn nôn nên cảm thấy thú vị. Ta không thích! Trời tối rồi, ta muốn ngủ!”
“Ta ngủ với nàng! Đã rất lâu không được ôm Mật Nhi ngủ rồi, ta… Ặc, Mật Nhi, nàng làm gì vậy?” Phượng Cảnh Duệ chưa nói hết đã thấy Lưu Mật Nhi căm tức nhìn hắn, không khỏi sờ mũi một cái, hỏi.
Một ngón tay Lưu Mật Nhi chỉ vào mũi Phượng Cảnh Duệ cả giận nói: “Trở về phòng của ngươi đi!”
Bất đắc dĩ, Phượng Cảnh Duệ không thể làm gì hơn là sờ mũi một cái, xoay người rời đi.
Đêm khuya, vốn nên là đêm lạnh như nước lại đột nhiên trở nên nóng bức. Lưu Mật Nhi lăn qua lộn lại không ngủ được, đột nhiên mở mắt, đồng thời ngồi dậy, nóng quá! Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng phát sốt sao? Tại sao lại nóng như vậy?
“Mật Nhi, nàng làm sao vậy?” Giọng nói Phượng Cảnh Duệ từ cửa sổ truyền đến, xoay mình đến giường.
“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Lưu Mật Nhi hỏi hắn.
Phượng Cảnh Duệ im lặng. Giơ tay chạm vào cổ tay Mật Nhi, đồng thời mày kiếm hơi nhíu, là độc tình. Ngay lập tức Phượng Cảnh Duệ khom người rút ra chủy thủ dưới mắt cá chân, không chút do dự nâng tay đâm xuống một dao.
Trong nháy mắt máu đỏ tươi tràn ra, khi Lưu Mật Nhi hất chăn ra, kêu lên một tiếng: “Ngươi đang làm gì?” Tiếng nói run run, một cổ tay đang chảy máy đặt trước bờ môi nàng.
“Nhanh lên một chút, mau uống vào!” Phượng Cảnh Duệ nghiêm mặt, trầm giọng nói.
“Ta không muốn! Ngươi đang làm gì vậy? Tại sao lại để ta uống máu của ngươi, ngươi có bệnh à?” Lấy chăn đắp lên vết thương của hắn, Lưu Mật Nhi tức giận mắng.
Nổi giận kéo tay nàng ra, Phượng Cảnh Duệ đưa cổ tay vào miệng nàng: “Nhanh lên một chút!” Độc tình phát tác giống như xuân dược, hắn không thể nhìn nàng chịu khổ.
Lưu Mật Nhi lắc đầu: “Tại sao ta nhất định phải uống máu của ngươi?”
Phượng Cảnh Duệ xoay mặt, gầm lớn một tiếng: “Nhanh uống vào!” Nói xong, không đợi Lưu Mật Nhi phản ứng liền đưa cổ tay vào miệng nàng.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanksXem thông tin cá nhân 8 thành viên đã gởi lời cảm ơn thanh thanh mạn về bài viết trên: Hạ Tử Tuyết, Sâu gạo, antunhi, buglary, cỏ may, hienheo2406, linhlinhdangyeu, tinhlinh095
Có bài mới 24.03.2016, 22:59 Hình đại diện của thành viên thanh thanh mạn Cựu Editor Diễn Đàn Cựu Editor Diễn Đàn
Ngày tham gia: 10.06.2015, 18:59 Bài viết: 147 Được thanks: 961 lần Điểm: 25.18 Có bài mới Re: [Xuyên không] Canh một leo tường, canh hai lẻn vào phòng - Hân Linh - Điểm: 41 Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer! Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 103. Thay đổi thất thường.
Ép buộc nhét cổ tay vào miệng nàng, trong đầu Phượng Cảnh Duệ lại hồi tưởng lại lời nói của Diệp Ly Tâm một lần nữa.
Đêm trăng tròn, độc tình nảy mầm, nếu không đảm bảo có thể giải quyết xong nó, phải dùng cổ vương để áp chế. Hắn đã canh giữ ngoài cửa mấy canh giờ, đến lúc thấy nàng bị độc tình hành hạ mới vào cửa.
Ý thức quay trở lại, Lưu Mật Nhi phát hiện, khi đầu lưỡi đụng phải máu của Phượng Cảnh Duệ cơ thể nóng ran của nàng sẽ tiêu tán đi không ít. Đây là do nguyên nhân gì nàng không biết, chỉ biết là Phượng Cảnh Duệ đã kiên trì xuống tay, nâng cổ tay hắn mút một hớp sau đó buông hắn ra.
“Đủ rồi!” Im lặng không tiếng động đứng lên, lấy tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng. Lưu Mật Nhi xoay người bước xuống giường tìm được khăn tay quấn lên cổ tay của Phượng Cảnh Duệ.
Tí tách, một giọt nước mắt rơi trên khăn tay, lập tức thấm ướt thành một ấn ký. Nước mắt giống như sợi trân châu bị đứt, không cầm được chảy mãi. Thực tế, Lưu Mật Nhi cũng không muốn ngăn cản, nắm cổ tay Phượng Cảnh Duệ không nhúc nhích.
“Tại sao?” Lưu Mật Nhi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn: “Tại sao ta cần phải uống máu của chàng? Tại sao? Đây là vì sao chứ?” Chẳng lẽ về sau nàng cần phải uống máu sống qua ngày sao? Hôm nay là một hớp, về sau này? Đủ sao?
Nhìn thật sâu vào ánh mắt của nàng, Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh nhìn Lưu Mật Nhi, không có ý định giấu nàng chuyện độc tình. Cuối cùng hắn nói lại với nàng những gì Diệp Ly Tâm đã nói trước đó.
Kinh ngạc nhìn Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi không dám tin nhìn hắn: “Chàng nói độc tình trong cơ thể ta sẽ nảy mầm vào đêm trăng tròn, cần máu của chàng để áp chế? Cái này có liên quan gì đến chàng?”
“Trong cơ thể ta có Cổ vương của Diệp Lâu Dương. Cổ vương có thể áp chế bất kỳ cổ trùng nào. Vì thế máu của ta có thể khống chế cổ trùng bên trong cơ thể nàng. Hiện giờ nàng có cảm giác mình sẽ tổn thương ta sao? Mật Nhi, ta là thuốc giải của nàng đó!” Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng.
Trong đầu Lưu Mật Nhi trống rỗng, thật lâu sau cũng chưa tiêu hóa hết lời nói của Phượng Cảnh Duệ: “Tại sao chàng lại có Cổ vương?”
“Đây là việc của Diệp Lâu Dương!” Phượng Cảnh Duệ không phải rất để ý, dù sao đối với thân thể của hắn chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, hắn sẽ không để ý.
“Việc đó đối với chàng…”
“Không sao!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: “Mật Nhi, nàng còn lo lắng sao?’
Lưu Mật Nhi im lặng. Độc tình, không nảy mầm cũng không tổn hại, trong lòng nàng rất rõ ràng, chỉ cần cách xa Phượng Cảnh Duệ, độc tình của nàng cũng sẽ không phát tác. Nhưng hôm nay hắn lại nói cho nàng biết, hắn là thuốc giải của nàng.
“Mật Nhi à, nàng trốn không thoát khỏi ta đâu!” Phượng Cảnh Duệ nỉ non: “Ta là thuốc giải của nàng, không có ta, đồng nghĩa với nàng sống tiếp cũng không ý nghĩa!” Hắn cười nhìn nàng.
“Ta sẽ không vì một người mà đi tìm cái chết!” Chết cần dũng khí và cố gắng quá lớn. Lưu Mật Nhi cho là mình cũng không có dũng khí lớn như vậy để đi tìm cái chết.
“Ta cũng nghĩ vậy!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu bật cười: “Ta không có ý định để nàng chết!” Thay vì nói hắn là thuốc giải của nàng, không bằng nói nàng là thuốc giải của hắn. Hắn trước sau như một không thích ràng buộc cùng người khác, cho tới nay, có người lẩn trong bụi hoa là vì tìm kiếm một người khác. Mà hắn, chưa bao giờ chạm vào bất kỳ ai. Vô Trần nói là vì hắn đang chờ một người nào đó tồn tại, bởi vì thích sạch sẽ, không thích chạm vào bất kỳ kẻ nào. Hắn đang đợi, đợi người đó xuất hiện.
Phượng Dương là như vậy, hắn cũng như vậy! Phượng Dương có Cơ Hoàn Hoàn. Phượng Cảnh Duệ có Lưu Mật Nhi.
“Chàng yên tâm, ta sẽ không vì chàng mà đi tìm chết!” Lưu Mật Nhi đẩy thân thể hắn ra: “Tình trạng như vậy cần bao lâu?”
“Đứa bé ra đời có thể giúp nàng mang độc tình ra khỏi cơ thể!” Phượng Cảnh Duệ giải thích.
“Nói như vậy, đứa bé có thể bị nguy hiểm không?” Lưu Mật Nhi khẩn trương nói.
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: “Sẽ không, độc tình không có nguy hiểm với đứa bé!”
“Vậy thì tốt!” Lưu Mật Nhi thở ra một hơi.
Bỗng chốc, bên tai truyền đến một tiếng nỉ non dịu dàng: “Mật Nhi!”
“Hả?” Không hề giãy giụa nhìn Phượng Cảnh Duệ, mặc cho hắn ôm.
“Nàng không có phản ứng có nghĩa là, ta bây giờ làm gì với nàng, nàng cũng sẽ không phản đối?” Hắn cười tà mở miệng, đôi tay nhẹ nhàng linh hoạt cởi váy của Mật Nhi ra, nhíu mày nhìn nàng.
“Lưu manh!” Hơi đỏ mặt nhìn Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi giữ tay hắn: “Chàng đang làm gì ở đây?”
“Cởi y phục à!” Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn người trong ngực, nghiêm túc cởi y phục của nàng, vui đến quên trời quên đất.
Đưa tay giữ lấy y phục của mình, Lưu Mật Nhi đẩy hắn ra: “Ta cho phép chàng cởi y phục sao?”
“Ta không có cởi à, ta chỉ cởi y phục của nàng thôi nha!” Phượng Cảnh Duệ dù bận vẫn ung dung nói, không có chút cảm giác mặt mình rất dày.
“Xú nam nhân không biết xấu hổ!” Lưu Mật Nhi vừa trốn tay hắn vừa mắng.
“Nam nhân muốn thể diện không thành đại sự, nam nhân phải làm đại sự, nhất định phải có tinh thần không biết xấu hổ!” Phượng Cảnh Duệ cười hì hì nói, thuận tay ném áo khoác Lưu Mật Nhi xuống: “Tốt lắm! Tiếp theo là tự nàng cởi, hay là ta giúp nàng?”
“Tự ta không cần, chàng cũng không cần!” Lưu Mật Nhi trợn mắt.
“Vẫn là ta tự mình làm thôi!” Phượng Cảnh Duệ xoa xoa tay, gương mặt cười dâm đãng, tiến lại gần Lưu Mật Nhi.
“Nàng cứ tùy tiện mắng đi, ta không quan tâm. Tối nay ta giở trò lưu manh rồi!” Phượng Cảnh Duệ đưa tay nói.
Cho đến khi bị người đè bên dưới, lúc này Lưu Mật Nhi mới cười ra tiếng: “Cái dáng vẻ này làm sao có thể là Cốc chủ Minh cốc, thoạt nhìn đúng là một thiếu gia ăn chơi trác táng.”
“Nhưng là, làm chuyện này sao có thể không có âm thanh được! Mật Nhi, nàng có thể nhịn được sao?” Lúc nói chuyện, hạ thân lại điên cuồng vận động.
“Ta…uhm…Phượng Cảnh Duệ!” Nàng cắn răng chịu đựng cảm giác tê dại trong cơ thể, dùng sức nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Duệ. Người ở trên cười đùa ra tiếng.
Đêm lạnh như nước, không còn lạnh lẽo thì không nói, ngược lại lại có chút nóng. Thân thiết an ủi giữa nam nhân và nữ nhân, từ xưa đã rung động, tình cảm chân thực nguyên thủy, toàn bộ hòa tan trong căn phòng ấm áp.
Lúc lâu sau, từ bên trong truyền đến giọng nói hoài nghi của Lưu Mật Nhi:
“Phượng Cảnh Duệ, tay của chàng đang đểở đâu?”
“Mật Nhi, lúc nói ta, sao nàng không nhìn thử tay mình đang ở đâu?” Giọng nói vô tội của Phượng Cảnh Duệ truyền đến.
Lưu Mật Nhi nổi giận: “Đó là do chàng kéo tay ta!”
“Nhưng do nàng tự mình làm!”
“Phượng Cảnh Duệ, chàng không muốn nghỉ ngơi sao? Mệt chết đi được!”
“Mật Nhi, nàng có thể đừng nói chuyện không ngừng trong lúc làm chuyện này không?” Gương mặt Phượng Cảnh Duệ vô lực nói.
“Chàng làm việc của chàng, ta còn không thể nói chuyện sao?”
“Ai, xem ra chỉ còn một biện pháp này thôi!”
Sau đó, cũng không nghe được giọng nói của Lưu Mật Nhi nữa, một trận đại chiến bắt đầu!
Một chuyện gì có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc, trong lòng Lưu Mật Nhi biết rõ, quan hệ với Phượng Cảnh Duệ cũng vì chiều hôm nay mới bắt đầu thay đổi.
Dường như việc của Hoàng thượng chỉ là một khúc nhạc đệm, Lưu Mật Nhi không còn nghe Phượng Cảnh Duệ nhắc đến nữa. Đoàn người vẫn tiếp tục du ngoạn như cũ.
Chỉ là nàng luôn nói rằng, có vài người dù cho tới tới lui lui bao nhiêu lần, cũng sẽ gặp mặt.
Hoàng Phủ Minh Nguyệt là như vậy, Ngụy công công cũng là như vậy!
Khi thấy Hoàng Phủ Minh Nguyệt cả người đẫm máu xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn nàng: “Ngươi làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Minh Nguyệt nắm chặt vật áo Phượng Cảnh Duệ, đưa vật trong tay cho hắn. Phượng Cảnh Duệ không đưa tay ra, ngược lại Lưu Mật Nhi lại đưa tay nhận, đợi sau khi thấy rõ vật trong tay, nàng nắm chặt tay Phượng Cảnh Duệ:
“Đây là…”
Nằm trong lòng bàn tay nàng chính là một cây trâm tinh xảo cùng với một cái hà bao nàng đã từng nhìn thấy trên người Phượng Cảnh Duệ. Vật này vốn là vật Phượng Cảnh Duệ mang trên cổ, hình như là do Cơ Hoàn Hoàn đưa cho hắn, không biết từ lúc nào đã ở trong tay Cơ Hoàn Hoàn.
Phượng Cảnh Duệ tiếp nhận nó, nắm chặt lấy nó: “Làm sao ngươi biết có nó?”
Khóe miệng Hoàng Phủ Minh Nguyệt tràn ra một vết máu: “Ngụy công công tìm được. Hắn… đã bắt Cơ Hoàn Hoàn!”
“Lưu lại bốn người! Trong vòng hai ngày trở về Minh cốc! Nếu Cơ Hoàn Hoàn gặp chuyện không may, mang đầu tới gặp.” Không dài dòng lôi thôi, Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng phân phó.
“Dạ!” Trong nháy mắt tám ám vệ biến mất, lưu lại bốn người sẵn sàng trận địa đón quân địch.
“Mấy người các ngươi đi thay quần áo đi!” Lưu Mật Nhi không nhịn được mở miệng nói. Bọn họ toàn thân áo đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sát khí tràn trề.
Nhưng là, ám vệ từ nhỏ đã được huấn luyện, trừ chủ nhân, ai bọn họ cũng không nghe.
Bất đắc dĩ, Lưu Mật Nhi không thể làm gì khác hơn là lôi kéo Phượng Cảnh Duệ bên cạnh, hi vọng hắn có thể ra mặt nói vài lời. Bọn họ như vậy quá mức bắt mắt.
“Đổi!” Phượng Cảnh Duệ trầm giọng mở miệng.
Bốn ám vệ biến mất trong chớp mắt, sau một phút đồng hồ lại trở lại xung quanh hắn một lần nữa. Lưu Mật Nhi thở nhẹ một hơi, có bọn họ, về mặt an toàn không cần lo lắng.
Mang Hoàng Phủ Minh Nguyệt đến y quán, mời người chăm sóc, đoàn người Lưu Mật Nhi không thể làm gì khác là trở lại. Lúc trên đường Vô Trần cũng đã nhận được tin tức. Mấy trang giấy đầu tiên đưa đến trước mặt Phượng Cảnh Duệ, hắn dùng lực nắm chặt, trong nháy mắt, tờ giấy biến thành tro bụi.
Ở khoảng cách gần hắn nhất, Lưu Mật Nhi có thể tinh tường cảm nhận được hơi thở trên người Phượng Cảnh Duệ, hắn đang tức giận.
Chậm rãi tiến lên nắm chặt tay hắn, Lưu Mật Nhi không tiếng động ôm chặt cánh tay.
Được thanksXem thông tin cá nhân 5 thành viên đã gởi lời cảm ơn thanh thanh mạn về bài viết trên: Hạ Tử Tuyết, Sâu gạo, antunhi, hienheo2406, linhlinhdangyeu
Có bài mới 26.03.2016, 14:32 Hình đại diện của thành viên thanh thanh mạn Cựu Editor Diễn Đàn Cựu Editor Diễn Đàn
Ngày tham gia: 10.06.2015, 18:59 Bài viết: 147 Được thanks: 961 lần Điểm: 25.18 Có bài mới Re: [Xuyên không] Canh một leo tường, canh hai lẻn vào phòng - Hân Linh - Điểm: 40 Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer! Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
Chương 104. Nhiều thêm một tỷ tỷ.
Thám thính hoàng cung vào ban đêm Lưu Mật Nhi còn có thể hiểu, hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật, đường hoàng đi vào hoàng cung, Phượng Cảnh Duệ không có lầm chứ?
“Ta có biện pháp!” Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm trong chốc lát: “Yên tâm đi!” Hắn nói được làm được.
Trong lòng Lưu Mật Nhi thoáng qua tia khác thường, thành thật mà nói, nàng thật không hiểu Phượng Cảnh Duệ này. Trên thế giới này giống như không có chuyện gì hắn không làm được, bất kể là làm bất cứ việc gì, hắn đều chắc chắn như vậy, cho dù trong đó có nghịch cảnh, hắn cũng là dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn.
“Đừng lo lắng!” Nắm chặt tay nàng, Phượng Cảnh Duệ vỗ vỗ vai nàng, dắt nàng đi.
Khi đang nói chuyện, đoàn người đi tới trước cửa hoàng cung, không ngoài ý muốn bị người cản lại ngoài cửa, một đám Ngự lâm quân bộ mặt sát khí nhìn bọn họ.
“Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tới, cút nhanh lên!”
Lưu Mật Nhi giận dữ trừng người nói chuyện một cái, theo bản năng nhìn sang Phượng Cảnh Duệ, Phượng Cảnh Duệ đứng chắp tay, môi mỏng khẽ nhếch.
Ngược lại Vô Trần tiến lên một bước, lấy một lệnh bài từ trong ngực ra, quơ quơ trước mặt Ngự lâm quân. Chỉ thấy trong nháy mắt Ngự lâm quân thay đổi sắc mặt, đồng loạt tránh ra, đám người lùi ra thành một con đường.
Lưu Mật Nhi bước lên, nhìn mấy lần cũng không thấy rõ, Phượng Cảnh Duệ đưa tay nắm lấy cánh tay nàng: “Nàng làm gì vậy?” Hắn buồn cười mở miệng.
“Xem xem Vô Trần cầm thứ gì? Sao lại có tác dụng như vậy chứ?”
“Tại sao hắn có thể có vật kia? Chẳng lẽ Vô Trần có một thân phận liên hệ với hoàng tộc khác sao?” Lưu Mật Nhi nhướn mày hỏi.
“Cô nương, người quá đề cao Vô Trần rồi, Vô Trần không có bối cảnh cao như thế!”
“Vậy các người lấy được từ đâu?” Lưu Mật Nhi không hiểu mở miệng.
Ánh mắt của Vô Trần nhìn về phía Phượng Cảnh Duệ, sau đó cười không nói.
Lưu Mật Nhi lập tức nhìn Phượng Cảnh Duệ: “Này, chàng lấy được từ đâu?”
“Đêm đó tiện tay cầm!”
Nghe vây, Lưu Mật Nhi hung hăng giật giật khóe miệng. Tiện tay cầm? Chỉ có một chút thời gian như vậy, sao hắn có thể mượn gió bẻ măng lấy một món đồ chơi của người ta rồi? Không quý trọng thì không lấy, lại cố tình lấy kim bài miễn tử. Hoàng đế lão nhi kia có một xấp kim bài miễn tử dày à, hắn tùy tiện là có thể lấy được?
"Mật Nhi, vẻ mặt của nàng là sao đây?” Phượng Cảnh Duệ không biết nên khóc hay nên cười nói.
“Không có, chỉ là ta thấy kì quái, kim bài của hoàng thượng lão tử thật nhiều!” Nàng nhớ không có nhiều người có được kim bài này.
“Ta lấy từ trên y phục của hoàng thượng!” Phượng Cảnh Duệ mặt không đỏ tim không đập nói.
“…Chàng thực can đảm!” Lưu Mật Nhi nuốt nước miếng: “Ta cần phải chờở bên ngoài rồi!”
Phượng Cảnh Duệ nhu nhu trán: “Nàng không thể rời khỏi ta!” Hắn lạnh nhạt nói.
“Tại sao?”
“Giao nàng cho bất kì ai ta đều không yên tâm!” Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh nói.
Bước chân Lưu Mật Nhi ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không nói gì tiếp tục đi.
Một khối kim bài hình như rất hữu dụng, một đường thông suốt, rất nhanh bọn họ được đưa đến ngự hoa viên, dĩ nhiên đầu tiên nhìn thấy không phải là Hoàng đế lão tử, mà ngược lại là Ngụy công công sắc mặt trắng bệch.
Phát hiện Phượng Cảnh Duệ bình tĩnh, Lưu Mật Nhi biết, người này căn bản không hề lo lắng, chỉ sợ mục đích hắn tới nơi này không phải để thấy hoàng thượng mà là để thấy Ngụy công công.
Thấy đám người Phượng Cảnh Duệ, Ngụy công công không có chút ngoài ý muốn nào, hình như hắn chờ đã lâu rồi.
“Đã lâu không gặp!”
Phượng Cảnh Duệ cười nói: “Ngươi phô trương như vậy là để ta tới đây, bây giờ ta đã tới rồi! Mẫu thân ta đâu?”
“Làm sao mẹ ngươi có thểởtrong tay ta?” Ngụy công công cười to: “Ta biết chắc chắn Hoàng Phủ Minh Nguyệt sẽ đi tìm ngươi!”
Sắc mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh lẽo: “Ngươi gạt ta?”
“Không, mặc kệ là Cơ Hoàn Hoàn có ở trong tay ta hay không thì ngươi cũng ở trong tay ta, ta đều có thể đạt được mục đích của mình!” Ngụy công công mỉm cười giơ giơ cái ly trong tay.
Lưu Mật Nhi không tự chủ nấp sau lưng Phượng Cảnh Duệ, thì ra đây là một cái bẫy, nhưng chỉ một lần này, ngay cả Hoàng Phủ Minh Nguyệt cũng bị lôi vào, cuối cùng lão già này muốn làm gì?
“Tiểu cô nương tránh cái gì mà tránh? Ngươi nhìn ta không thấy quen mắt sao?” Ánh mắt Ngụy công công như nhìn ra từng mi-cro-met.
Ho nhẹ một tiếng, Lưu Mật Nhi lắc mình tiến lên, cười liếc nhìn Ngụy công công: “Đúng vậy, ta nhìn ngài cảm thấy rất quen mắt, chỉ là bây giờ ta không biết nên gọi ngài là gì? Tỷ tỷ?”
Phụt, Phượng Cảnh Duệ không chút khách khí bật cười. Đối diện gương mặt nháy mắt thay đổi của Ngụy công công, hắn buồn cười nói: “Xin lỗi, thật muốn cười!”
Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Buồn cười sao?”
“Dĩ nhiên, không phải ta nên chúc mừng nàng có thêm một tỷ tỷ sao?” Phượng Cảnh Duệ nghiêm nghị nói.
“Ta không thấy có gì vui cả! Dù sao người tỷ tỷ này cũng không giống người khác, ta lo lắng người khác chê cười ta!” Lưu Mật Nhi dù bận vẫn ung dung nói.
“Cám ơn, ta cũng thấy như vậy!” Lưu Mật Nhi không chút khách khí gật đầu.
Ngụy công công chỉ ngưng mắt nhìn hai người, cười nhạt không nói gì. Hoàn toàn không tức giận vì lời nói của bọn họ.
“Xin lỗi, gia giáo không nghiêm! Đừng thấy lạ!” Phượng Cảnh Duệ không có thành ý nói.
“Ta sẽ không so đo với trẻ con!” Ngụy công cười nhạt.
Phượng Cảnh Duệ không nói gì, kéo Lưu Mật Nhi ngồi xuống: “Đói bụng không?” Xem như hoàn toàn đang ở nhà mình, không chút khách khí.
“Có chút! Này, tỷ tỷ, lấy ít đồ ăn tới đây đi!” Lưu Mật Nhi chống cằm nói.
Ngụy công công quay đầu phân phó: “Đưa chút điểm tâm đến đây!”
“Đa tạ tỷ tỷ!” Lưu Mật Nhi cười ngọt ngào. Không quan tâm lời của nàng sẽ làm cho Ngụy công không vui.
Ngụy công công nhướng mày cười một tiếng: “Không cần khách khí, cứ ăn no, bữa tiếp theo không biết sẽ ăn ở đâu!”
“Vậy ta cũng không khách khí, tỷ tỷ!” Một lời Lưu Mật Nhi gọi tỷ tỷ không được thuận miệng.
Phượng Cảnh Duệ chỉ cười không nói, chỉ nhếch môi cười. Lẳng lặng nhìn động tác của Lưu Mật Nhi, không nói gì. Không ngăn cản cũng không nói thêm.
Điểm tâm đưa lên bàn, Lưu Mật Nhi ăn một miếng, không quên chia cho Vô Trần và Vô Ngân sau lưng.
“Các ngươi không lo lắng mình không ra được?”
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: “Lo lắng cái gì? Nàng sẽ đưa bọn ta ra ngoài mà!” Nói xong cúi đầu nhìn Lưu Mật Nhi: “Nàng ăn no chưa?”
“Không sai biệt lắm! Vô Ngân bánh này ăn thật ngon, hành lí đâu rồi, mang về trên đường ăn!” Lưu Mật Nhi quay đầu nói.
Vô Ngân tự nhiên đi tới, mọi người hoàn toàn làm như không thấy Ngụy công công.
Ngụy công công, hoàng thượng muốn gặp đám người Phượng công tử!”
Động tác trên tay Ngụy công công dừng lại: “Làm sao hoàng thượng biết bọn họ tới?”
“Ồ!” Lưu Mật Nhi gật đầu một cái: “Vô Trần, ngươi lấy cái đồ chơi kia ra xem chút!” Bây giờ Lưu Mật Nhi đã trở thành người phát ngôn của đám người Phượng Cảnh Duệ. Ai bảo bọn họ đều không nói chuyện.
Vô Trần theo lời nàng lấy kim bài ra. Bốn phía lập tức quỳ xuống, dù là Ngụy công công cũng phải quỳ xuống. Lưu Mật Nhi quệt miệng, đứng lên: “Đi thôi, ăn no rồi đi gặp hoàng thượng đi!”
Ngụy công công không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn nhóm người rời khỏi tầm mắt của hắn, tà ác nâng khóe môi: “Một tiểu tử chưa dứt sữa, có thể làm được gì?” Hắn căn bản không để hoàng đế trong mắt.
Rời khỏi tầm mắt Ngụy công công, lúc này Lưu Mật Nhi mới nhỏ giọng mở miệng: “Hắn cứ thả chúng ta đi như vậy?”
“Nào sẽ dễ dàng như vậy?” Phượng Cảnh Duệ mở miệng: “Vì hắn cảm thấy trong hoàng cung đều nằm trong bàn tay của hắn.
“Sao hắn tự tin như vậy?”
“Cô nương, người nghĩ, chúng ta muốn gặp hoàng thượng, lúc này hắn có thể dám cản lại, điều này nói rõ cái gì? Ở nơi hoàng cung này, hắn nói chuyện sẽ giữ lời!” Vô Trần giải thích.
“Là như vậy sao?” Lưu Mật Nhi nghiêng đầu suy nghĩ: “Là vậy. Hắn muốn làm hoàng đế à?”
“Không biết!” Hắn cũng không có hứng thú, Phượng Cảnh Duệ ôm nàng: “Đợi lúc nữa đừng nói chuyện!”
“Được!” Lưu Mật Nhi gật đầu một cái, biết Phượng Cảnh Duệ có lời muốn nói.
Bị gã thái giám dẫn đi thật lâu mới dừng lại, dẫn vào một căn phòng, Lưu Mật Nhi lại gặp hoàng đế suy nhược. Bởi vì lúc trước Phượng Cảnh Duệ có nói, vị hoàng đế này không phải chỉ nhìn mặt ngoài. Sau lưng không chừng hắn có thể làm ra bao nhiêu chuyện! Cộng thêm trước đó Phượng Cảnh Duệ đã nói, không để cho nàng mở miệng. Nàng bình tĩnh nhìn Hoàng đế.
“Các ngươi đi xuống đi!” Hoàng đế nhẹ giọng nói ra, ý bảo người bên cạnh rời đi.
Trong chớp mắt, trong phòng to lớn chỉ còn lại mấy người bọn hắn.
Phượng Cảnh Duệ dẫn Lưu Mật Nhi chậm rãi đến bên cạnh hoàng thượng, ngồi xuống, cũng không có động tác khác.
Lưu Mật Nhi nghi ngờ nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Phượng Cảnh Duệ. Coi như nàng không hiểu, cũng biết, ngồi ngang hàng với hoàng đế sẽ trở thành tội nhân, hắn lại tỏ vẻ không có gì.
Mắt thấy hai người một nói một trả lời, Lưu Mật Nhi bắt đầu có chút buồn ngủ rồi.
Nhận thấy bả vai nặng nề, Phượng Cảnh Duệ nghiêng người ôm Lưu Mật Nhi vào trong lòng rồi cúi xuống ôm người lên, ý bảo hoàng đế: “Nhường một chút!”
Hoàng đế che miệng không nói, đứng dậy khỏi giường đệm tìm một nơi ngồi xuống.
Phượng Cảnh Duệ ôm Lưu Mật Nhi đặt lên giường, đưa tay kéo cái mền sáng màu đắp lên người Mật Nhi. Lúc này mới xoay người ngồi trên giường hẹp đưa mắt nhìn hoàng đế đối diện. Bỗng nhiên, tơ hồng trong tay bắn ra, quấn trên cổ tay hoàng đế, Phượng Cảnh Duệ đưa tay bắt lấy. Chợt khẽ run, tơ hồng trở lại ống tay áo.
“Không tệ, ngươi rất cẩn thận uống thuốc!”
“Cám ơn!” Hoàng đế cười nói, cũng không quan tâm vị trí hiện giờ của mình và Phượng Cảnh Duệ. Tặng giường hẹp cho Lưu Mật Nhi, hắn hoàn toàn không để ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]