Chương trước
Chương sau
Giữa người và người luôn tồn tại một loại duyên phận, có người có thể là hữu duyên, nhưng có vài người quả nhiên là nghiệt duyên.

Lấy ngay người trước mắt mà nói, ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng có thể gặp phải đối thủ một mất một còn, còn không tính là nghiệt duyên.

“Ta nghĩ, kiếp trước ta nhất định đã giành nam nhân của ngươi, trộm đồ của ngươi, nếu không ở nơi này ta cũng có thể gặp được ngươi, thật là may mắn nha!” Nhìn Hoàng Phủ Minh Nguyệt ở trước mặt, Lưu Mật Nhi không nhịn được châm chọc nói.

Vừa nhìn thấy Lưu Mật Nhi và Phượng Cảnh Duệ hoàn hảo không chút tổn hại nào xuất hiện trước mặt mình, điều này làm cho nàng ta rất kinh ngạc. Lại nghe Lưu Mật Nhi châm chọc, nàng ta càng nhíu chặt chân mày: “Tại sao các ngươi lại còn sống?”

Nếu như người này là bằng hữu của mình, nhất định Lưu Mật Nhi sẽ bật cười. Đáng tiếc, Hoàng Phủ Minh Nguyệt không phải! Cho nên, lời này lọt vào tai Lưu Mật Nhi là chói tai cỡ nào.

“Thật là làm cho ngươi thất vọng, ta vẫn sống mạnh như rồng như hổ!” Lưu Mật Nhi trả lời lại một cách mỉa mai: “Hoàng Phủ tiểu thư, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”

Hoàng Phủ Minh Nguyệt lạnh mặt không nói.

Lưu Mật Nhi hoàn toàn không nhìn thấy đối phương không vui, nói tiếp: “Tại sao ngươi lại giống như đỉa vậy, chúng ta đi đến đâu là ngươi có thể xuất hiện ở đó?”

Mặt Hoàng Phủ Minh Nguyệt liền biến sắc: “Ta không có đi theo các ngươi!”

“Đây thật là duyên phận nha! Tới chỗ nào cũng có thể đụng phải ngươi! A, đúng rồi, ngươi không ở Miêu Cương, tại sao lại chạy đến đây?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Hoàng Phủ Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải hiên tại nàng có việc phải làm, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hai người kia.

“Không phải là ngươi coi trọng thứ gì của người ta, muốn lấy làm của riêng chứ?” Lưu Mật Nhi lạnh lùng nói. “Ngươi thật sự vẫn chưa từ bỏ ý định!”

Hoàng Phủ Minh Nguyệt nắm chặt hai quả đấm, im lặng không nói, nhìn lướt qua Phượng Cảnh Duệ, nàng lạnh giọng nói: “Đừng để ta có cơ hội giết nàng!”

“Ngươi có cái bản lãnh kia sao?” Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt mở miệng:

“Ngươi đang tránh Khuất Thiên Hàn?”

Lưu Mật Nhi thấy rõ ràng vẻ lúng túng trên mặt Hoàng Phủ Minh Nguyệt, từ khi Khuất Thiên Hàn rời khỏi Miêu Cương cũng chưa xuất hiện, hắn đang tìm Hoàng Phủ Minh Nguyệt? Tại sao? Không phải vì muốn thay Khuất Liễu Phong báo thù chứ?

“Ngươi quản ta, Phượng Cảnh Duệ, chuyện của ta không liên quan đến ngươi, ngươi không cần xen vào việc của người khác!” Hoàng Phủ Minh Nguyệt nhỏ giọng cảnh cáo.

“Bây giờ ngươi có tư cách gì ra lệnh cho ta! Hoàng Phủ Minh Nguyệt, ngươi không cần nhắc nhở ta những chuyện ngươi đã làm!”

Hắn cũng chỉ là không muốn động thủ trước mặt Lưu Mật Nhi. Bởi vì nguyên nhân đứa bé lúc trước, hắn cũng không muốn dính máu tanh trong lúc này.

“Ngươi có thể làm gì ta? Đừng quên, trên người ngươi còn có cổ của ta!” Hoàng Phủ Minh Nguyệt dương dương tự đắc nói.

Lời của nàng ta khiến Lưu Mật Nhi bỗng chốc quay đầu nhìn chằm chằm vào Phượng Cảnh Duệ, tại sao nàng không biết chút nào về chuyện này? Phượng Cảnh Duệ chưa từng đề cập qua với nàng.

“Ngươi cảm thấy một cổ trùng nho nhỏ có thể khống chế ta?” Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng: “Hoàng Phủ Minh Nguyệt, ngươi cũng quá coi thường ta rồi!”

“Ngươi không có trúng độc?” Hoàng Phủ Minh Nguyệt trợn to hai mắt: “Không thể nào, ta sẽ không thất thủ!”

Phượng Cảnh Duệ cười lạnh: “Ngươi cầm khế đất của Khuất gia đi, hiện tại tất cả người của Khuất gia đều đang tìm ngươi.”

Nữ nhân này, không có tâm tư khác, chỉ thích tiền. Có lẽ là do phụ mẫu nàng ta tạo thành ảnh hưởng như vậy đến nàng ta. Đưa nàng ta đi Miêu Cương, dạy cho nàng những ý nghĩ đó, đều là những lời nói và việc làm mẫu mực của phụ mẫu nàng ta.

“Ta biết rõ, ta mới là người nhà họ Khuất, Khuất Thiên Hàn cũng chỉ là một đứa trẻ được thu dưỡng mà thôi!” Hoàng Phủ Minh Nguyệt nhỏ giọng nói.

“Các ngươi không phải là vị hôn phu vị hôn thê sao?” Lưu Mật Nhi bước tới.

“Ai muốn gả cho hắn? Ngoại trừ giết người cái gì cũng không biết!” Nhắc đến Khuất Thiên Hàn, giọng nói Hoàng Phủ Minh Nguyệt tràn đầy khinh bỉ.

Lưu Mật Nhi nghe vậy không tiếng động lắc đầu, Hoàng Phủ Minh Nguyệt là một người ngu ngốc, Khuất Thiên Hàn người này là chỗ dựa vững chắc hơn nhiều so với những người khác.

“Mật Nhi, ý của nàng là sao?” Phượng Cảnh Duệ thấy sự nhiễu xạ của nàng thổi qua, không nhịn được mở miệng hỏi: “Chẵng lẽ ta không sánh bằng Khuất Thiên Hàn sao?”

Lưu Mật Nhi ra vẻ suy tư: “Không sánh bằng!”

Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ hơi trầm xuống: “Cái gì?”

“Khuất Thiên Hàn là một người chắc chắn nôn nóng, ngươi không phải! Coi như phải, cũng sẽ có phiền toái tìm tới cửa,.. Ừ, không phải đã tới sao?” Nàng hất hất cằm, quả nhiên nhìn thấy một nhóm người xông tới.

Bước chân đều đều, đội quân chỉnh tề, vừa nhìn đã biết là một đại nhân vật đến. Phượng Cảnh Duệ thở dài, chậm rãi lại gần đứng bên cạnh người Lưu Mật Nhi, quét mắt về phía người tới.

“Ngươi là Cốc chủ Minh cốc Phượng Cảnh Duệ Phượng công tử?”

“Không phải!” Lưu Mật Nhi và Phượng Cảnh Duệ đồng thời mở miệng trả lời.

Người dẫn đầu quan binh đến hơi nhíu mày: “Không phải sao?”

“Không phải, vị quan gia này, ngươi nhận nhầm người rồi! Chúng ta chỉ là đi ngang qua, chuẩn bị đi Câu Lan Viện thưởng thức mỹ nữ!” Lưu Mật Nhi cười tà bước tới.

“Ngươi là nữ nhân!”

“Nữ nhân nhìn nữ nhân cũng có một tư vị khác!” Lưu Mật Nhi nhún nhún vai:

“Chúng ta có thể đi chưa?”

“Các ngươi thật sự không phải?”

“Không phải!” Lưu Mật Nhi nghiêm chỉnh gật đầu: “Nhìn vào mắt ta, ngươi cảm thấy ta giống đang nói dối sao?”

Quan binh nghiêm túc liếc mắt nhìn Lưu Mật Nhi, lúc này mới nghiêng người tránh đi: “Các người đi đi! Kỳ lạ, rốt cuộc là tin tức từ đâu tới?”

Ngay lập tức, Lưu Mật Nhi lôi kéo đám người Phượng Cảnh Duệ nhanh chóng rời khỏi đám người đó. Xác định đã biến mất trong tầm mắt của quan binh, lúc này Lưu Mật Nhi mới lên tiếng: “Bọn họ là ai?”

“Ngự Lâm quân!” Phượng Cảnh Duệ yên lặng.

Ngự Lâm quân? Thiếu chút nữa Lưu Mật Nhi bị sặc nước miếng của mình.

Đường đường là Ngự Lâm quân sao lại tìm Phượng Cảnh Duệ? Hoàng đế lão tử không được sao? Phát hiện Phượng Cảnh Duệ yên lặng khác thường, khó có lúc Lưu Mật Nhi nghiêm chỉnh quay đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Buổi tối đi xem một chút sẽ biết. Hắn động thủ thật rồi sao?

Đêm lạnh như nước, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi lất phất.

Bên trong nội viện hoàng cung, Ngự Lâm quân tuần tra ban đêm không hề gián đoạn, đột nhiên một bóng trắng lướt qua, giống như một cơn gió mát thổi qua, Ngự Lâm quân dừng bước lại liếc mắt nhìn bốn phía rồi tiếp tục tuần tra.

Bên trong tẩm cung của Hoàng đế truyền đến từng trận ho buồn bực, đồng thời truyền đến một giọng nói âm nhu: “Người nào ở bên ngoài?”

Cửa tẩm cung bị người từ bên ngoài đẩy vào, Phượng Cảnh Duệ nắm tay Lưu Mật Nhi đường hoàng bước vào, vẫn là một thân áo trắng này, trong đêm tối hết sức chói mắt.

Đối diện với đôi mắt của Hoàng đế trên long tháp, Lưu Mật Nhi thở dài: “Ngươi xem, ta đã nói rồi! Nào có ai len lén đi vào nhà người ta còn mặc cả bộ y phục trắng trên người, ngươi chỉ sợ người ta không biết người đã đến rồi phải không?”

Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười: “Mật Nhi, uống nước không?” Hắn thuận tay bưng một ly trà trên bàn đưa qua.

“Ngươi không nói cũng không nhận ra thật là khát!” Bưng ly trà uống, Lưu Mật Nhi đưa mắt nhìn sang Hoàng đế lão tử.

Đó là một người rất trẻ tuổi, trên khuôn mặt âm nhu tuấn mĩ không có chút khiếp đảm sợ hãi nào, hoài nghi và khó hiểu nhìn bọn họ. Để ly trà xuống, Lưu Mật Nhi chậm rãi tiến lên lại bị Phượng Cảnh Duệ kéo lại.

“Ngươi chính là Phượng Cảnh Duệ?” Nam tử trên long tháp lên tiếng. Giọng nói trong trẻo lạnh lùng ẩn chứa bá đạo, cùng với giọng nói âm nhu vô lực trước đó hoàn toàn bất đồng.

Giờ khắc này, Lưu Mật Nhi mới thật sự tin tưởng những gì Phượng Cảnh Duệ nói với nàng trên đường đi. Để một nam tử còn trẻ có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế bao nhiêu năm mà không có bất kỳ tổn thương gì, người này nhất định có chỗ hơn người. Vậy nên, nhu nhược là một vũ khí sắc bén nhất của một người, cho thấy người này rất hiểu được cách bảo vệ mình.

Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười: “Gặp qua Hoàng thượng!” Hắn chắp tay một cái, ở bên trong tẩm cung của hoàng đế giống như đang ở nhà mình.

“Tại sao ngươi lại đến đây?” Hoàng thượng hỏi.

“Nghe nói Hoàng thượng đang tìm ta, không biết có thể giúp được gì cho ngươi?” Phượng Cảnh Duệ cũng không bước đến, chỉ bằng đôi mắt hắn đã có thể xác định, Hoàng thượng này thân trúng kịch độc.

“Ta tìm ngươi dĩ nhiên là để giải độc! Ngươi có biện pháp không?” Hoàng đế dứt khoát hỏi.

“Có!” Phượng Cảnh Duệ gật đầu: “Nhưng ta phải biết chuyện gì đã xảy ra!”

Hoàng thượng nghe vậy, chần chờ hồi lâu: “Ngươi biết là ai làm?” Người nào đã hạ độc mình.

“Không phải hoàng thượng cũng biết sao?” Phượng Cảnh Duệ cười nhạt. Hoàng thượng này không phải là người bình thường, từ tin tức trên tay hắn đến khi nhìn thấy người này. Hắn nghĩ rất nhiều người cũng sẽ không biết Hoàng đế nhìn như mềm yếu này lại đang giấu tài.

Hoàng thượng sững sờ, chợt cười lên: “Lâu chủ của thiên hạ đệ nhất lâu quả nhiên không phải người thường. Được, ngươi có điều kiện gì?” Trước mặt người hiểu rõ mình, hắn sẽ không che giấu mình.

“Giao hắn cho ta xử lí!” Phượng Cảnh Duệ yêu cầu.

“Không được!” Hoàng thượng cự tuyệt: “Hắn đã phạm thượng, không thể giao cho ngươi!”

Hơn nữa, hắn còn có chút chuyện riêng muốn tính sổ với người kia.

Phượng Cảnh Duệ cũng không làm khó hắn: “Vậy coi như xong!” Xoay người rời đi.

“Đợi đã nào…!” Hoàng thượng lên tiếng ngăn cản động tác của hắn: “Tại sao ngươi lại muốn hắn? Hắn đã làm gì?” Giữa bọn họ đã từng xảy chuyện gì?

“Đó là chuyện của ta và hắn!” Khi đang nói chuyện tay Phượng Cảnh Duệ ném ra một bình sứ, vững vàng rơi xuống bên cạnh Hoàng thượng, giọng nói của Phượng Cảnh Duệ truyền đến: “Mỗi ngày một viên, có thể khống chế!” Đồng thời lúc giọng nói vừa kết thúc, đã dẫn theo Lưu Mật Nhi biến mất.

Hoàng thượng vừa nhặt bình sứ lên, cầm trong tay, bên trong tẩm cung đã không còn ai. Ngoài cửa một loạt tiếng bước chân cuống quýt truyền đến, mi sắc hoàng thượng biến thành một nam nhân nhu nhược vô lực. Thay đổi thật nhanh.

Cửa tẩm cung bị người đạp mở ra, người dẫn đầu nhanh chóng đi vào, thấy Hoàng thượng nằm trên giường, hắn thở phào đồng thời nhìn xung quanh: “Mới vừa rồi Hoàng thượng có thấy những người khác không?”

“Những người khác? Những người khác nào? Chẳng lẽ có người tiến vào sao? Ngươi mau an bài cho ta một số người tuần tra ở đây.” Gương mặt Hoàng thượng sợ hãi, cuống quýt nói.

Người dẫn đầu nghe vậy cau mày: “Không có! Hoàng thượng yên tâm!” Lúc xoay người vẫy những người khác lui ra, người nọ nhìn Hoàng thượng: “Hôm nay nô tài ở đây phục vụ ngài.”

“Có Ngụy công công ở đây rồi!”

Không sai, người đang ở trước mặt hoàng thượng lúc này không phải ai khác mà chính là Ngụy công công.

Hắn lấy được kịch độc ở Miêu Cương, hạ độc hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng có dáng vẻ này, không thể không có công của hắn.

Ngụy công công rất rõ ràng, nếu muốn lấy được hoàng lăng dưới đất, trước tiên trong tay mình phải có được lợi thế. Phượng Dương là chủ nhân của Hoàng lăng dưới đất, hắn chính là hoàng đế, chủ nhân trên mặt đất.

Hắn nhất định phải lấy được! Nghĩ đến rất nhiều bảo tàng, trên mặt Ngụy công công không khỏi hiện lên nụ cười. Nhất định hắn sẽ lấy được! Nhất định sẽ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.