– Vâng Diệp Vũ Văn khẽ giọng đáp, chị Lâm đỡ cô đi tới phòng khách. Lúc sắp đi lên cầu thang, Diệp Vũ Văn quay đầu liếc Đỗ Long một cái, Đỗ Long nhìn cô cười đắc ý. Diệp Vũ Văn giống như con thỏ con bị giật mình, vội vàng quay đầu trở lại.
Hoa Nghĩa Cường đứng ở bên cạnh Đỗ Long nói: – Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy bể, tiểu Văn sao lại lãnh đạm với tôi như vậy Ôi, hôm nay vốn là một cơ hội tốt, lại không thắng được cái bụng Tiểu Văn nhất định là trách tôi không cùng cô ấy đi leo núi
Đỗ Long cười nói: – Anh đừng nghĩ lung tung, Diệp tiểu thư của tôi rất tốt đấy, mỹ nữ mà, thỉnh thoảng uốn éo rắc kiều dưới tóc cũng là bình thường. Sáng mai hồi phục rồi, a, tôi sắp khốn khổ rồi, tôi về trước ngủ một giấc, không cần gọi tôi ăn cơm đâu.
– Cậu chờ một chút! Hoa Nghĩa Cường bắt lấy bả vai Đỗ Long, hung tợn trừng mắt nói: – Tên tiểu tử thối này, tôi theo đuổi cô ấy mấy năm nay cũng chưa được sờ vào người cô ấy, cậu được lắm, không những cõng cô ấy xuống núi, hơn nữa chắc chắn có sờ qua chân cô ấy rồi đúng không?
Đỗ Long cười khổ nói: – Anh Hoa, cái này cũng không nên trách tôi, chẳng lẽ tôi lại vứt cô ấy ở trên núi một mình? Hay là anh thấy tôi dùng cách nào tốt hơn mang cô ấy xuống núi? Về phần mát xa, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho cô ấy cứ thế đau đớn sao?
Hoa Nghĩa Cường nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531437/chuong-1373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.