Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Đỗ Long luyện công ở công viên Thúy Hồ xong, mua điểm tâm về, đánh thức Nhạc Băng Phong đang ngủ giống như chú heo con dậy. Hai người ngọt ngào ăn xong điểm tâm, Đỗ Long bảo Nhạc Băng Phong ở nhà nghỉ ngơi, hắn định đi cục Công an một chuyến, xem xem vụ án làm thế nào rồi
Nhạc Băng Phong tối qua có chút mệt, nên ở nhà vọc máy tính, tiện thể chờ cuộc gọi của Đỗ Long. Đỗ Long tới cục Công an đảo vòng trước, thấy vụ án làm rất chắc chắn, ngoại trừ Lư Hội Hân một mực khẳng định là mình bị xúi giục, cái khác đều rất thuận lợi.
Đỗ Long cũng không muốn vạch trần lời nói dối của Lư Hội Hân, cho nên lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Nhưng Hoàng Kiệt Hào lại không muốn cho hắn nhàn rỗi, bắt hắn làm tờ thông báo tuyên bố rộng rãi với người xem TV vụ án đã phá rồi, nghi phạm đã bắt được, món đồ cũng tìm lại được. Những người nhàn rỗi vô vị bịa chuyện muốn gạt một trăm ngàn có thể nghỉ ngơi rồi.
Sau khi thông báo làm xong thì gửi đến đài truyền hình phát sóng, không bao lâu Đỗ Long nhận được điện thoại của Hàn Ỷ Huyên, Hàn Ỷ Huyên nói:
- Đỗ Long, chúc mừng anh, nhanh như vậy thì phá án rồi…
Đỗ Long phát hiện tâm tình của Hàn Ỷ Huyên hình như có chút lạ, hắn kinh ngạc hỏi:
- Sao vậy, Ỷ Huyên, ai chọc em giận à?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Em không có giận, chỉ là có chút thất vọng. Anh xem tiết mục tối qua của em chưa? Đây là một tiết mục tồi tệ nhất trong cuộc đời em từ trước đến nay. Thời gian cũng ngắn hơn bình thường ít nhất mười phút.
Đỗ Long nói:
- Anh hiểu rồi, rất nhiều nội dung bị cắt đi chứ gì? Hiểu rõ tại sao anh cũng không chịu nói nội tình cho em chứ gì? Anh đều là tốt cho em thôi.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Hiểu rồi, hoàn toàn hiểu, em còn cho rằng mình đã nhìn thấu cái thế giới này, bây giờ mới phát hiện em sai rồi, em hoàn toàn không hiểu nổi cái thế giới này rốt cuộc hắc ám cỡ nào…
Đỗ Long cười nói:
- Cũng không có đáng sợ như em nghĩ. Ỷ Huyên, nhìn thoáng ra, em đã làm rất tốt rồi, sự việc nhất định sẽ có ngày ra ánh sáng. Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, người làm việc xấu sớm muộn phải bị trừng phạt.
Hàn Ỷ Huyên cười khổ nói:
- Em không phải đứa trẻ… Sau trận động đất Vấn Xuyên có người vì những công trình bã đậu đó rớt đài rồi chứ? Xe lửa tông vào đuôi rớt xuống sông, chân tướng thật sự bại lộ rồi sao? Không được mấy ngày chuyện này sẽ bị người ta quên lãng, không có người nhớ đến nữa…
Đỗ Long nói:
- Chuyện khác anh không dám bảo đảm, nhưng chuyện này nhất định sẽ có kết quả, tin anh.
Hàn Ỷ Huyên nhẹ giọng nói:
- Thật không? Kỳ thật cho dù chỉ là một góc của băng sơn, có thể vạch trần một chút cũng được…
Đỗ Long nói:
- Ỷ Huyên, có những chuyện không thể vội, ngẩng đầu ba tấc có thần linh, ông trời đều nhìn thấy, không phải không báo mà thời gian chưa tới thôi.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Ai thật sự thấy qua thần linh chưa? Trên đời này người xấu nhiều như vậy, sao em không thấy có vài người gặp báo ứng…. ha ha, em chỉ là nhất thời tức giận… cảm ơn khai đạo của anh…. Bây giờ em đã tốt rất nhiều rồi, tối qua suýt chút nữa đưa đơn từ chức rồi, thật là có chút tức điên lên.
Đỗ Long nói:
- Muốn khai điểm thì không sao, chuyện trên đời này khó chính là khó ở mình nghĩ không ra. Có rảnh thì đi Lỗ Tây chơi, giải khuây nhé.
Hàn Ỷ Huyên cười nói:
- Em thật là có ý muốn xin nghỉ dài hạn, đi chơi khắp nơi. Đáng tiếc chủ biên không cho em nghỉ, nếu là thành phố Lỗ Tây không có chuyện gì lớn xảy ra, khả năng đi ở đó rất ít. Nhưng trong lòng em lại không hy vọng có chuyện lớn gì xảy ra, bằng không lại phải sinh linh lầm than. Thật là mâu thuẫn nhỉ…
Đỗ Long cười nói:
- Nếu không thì em làm tiết mục giải trí đi, với tư chất của em, nhất định hot hơn bây giờ.
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Nào gì dễ như vậy, anh không thấy tiết mục giải trí nhỏ lẻ của đài TW người ta đều làm loạn lên à. Dù sao làm tiết mục nghiêm túc quen rồi…
Đỗ Long nói:
- Em không giống, em là người đẹp, chỉ cần hé miệng cười thì có thể làm chủ sân khấu. Lại có người đầu tư đóng gói một tiết mục tinh phẩm, bảo đảm hot.
Hàn Ỷ Huyên cười khổ nói:
- Phía đầu tư yêu cầu rất nghiêm khắc, cũng không phải không có người tìm đến em bàn chuyện này. Nhưng là yêu cầu của bọn họ quá cái đó, em thật sự làm không được nên từ chối.
Đỗ Long cười nói:
- Anh có thể tìm cho em nhà đầu tư không có hà khắc như vậy, thử xem thế nào?
Hàn Ỷ Huyên nói:
- Có thể tìm được nhà đầu tư cũng không nhất định có tiết mục hay, ý tốt của anh em ghi nhận, tất cả tùy duyên thôi.
Đỗ Long cười nói:
- Nhà đầu tư không thành vấn đề, tiết mục à… có tiền thì có tiết mục hay, chuyện này cứ để anh lo.
Hàn Ỷ Huyên tuy tin tưởng Đỗ Long, nhưng chuyện này cô không có lo gì, chỉ có thể tạm thời nghe theo.
Vương Đạt Đào gọi điện đến, muốn mời Đỗ Long dùng cơm trưa, bị Đỗ Long lựa lời từ chối. Vương Đạt Đào đành đích thân lái xe đến, vừa nhìn thấy Đỗ Long, Đỗ Long giao quyển sổ cho Vương Đạt Đào. Vương Đạt Đào thấy còn nguyên vẹn không có tổn hại gì vô cùng kích động, nhưng ông vẫn có chút băn khoăn:
- Không biết tên khốn Lư Hội Hân đó có làm lại một cuốn không…
Đỗ Long nói:
- Có lẽ ông ta không có thời gian làm lại. Món đồ này nếu ông ấy không không có giao cho mấy tên trộm đó, tự nhiên cũng sẽ không bảo bọn họ làm lại một cái. Đúng rồi, ngọc bích đó em hỏi Lư Hội Hân, ông ấy một mực khẳng định mình không có thấy qua ngọc bích.
Vương Đạt Đào vui mừng nói:
- Tiểu Đỗ, anh thật sự không biết làm thế nào tạ ơn cậu mới tốt. Lần này cậu quả thật là cứu mạng già của anh.
Đỗ Long cười nói:
- Đừng khoa trương như vậy, em là cảnh sát, chính là làm chuyện này. Hơn nữa, chuyện của anh Vương chính là chuyện của em mà.
Vương Đạt Đào vỗ vỗ vai Đỗ Long, cười nói:
- Anh em tốt sảng khoái, vốn ông anh chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho cậu, nếu cậu vội trở về, vậy đợi lần sau nhé, anh còn có chuyện phải làm, không tiễn người anh em cậu, cậu đừng trách nhé.
Đỗ Long cười nói:
- Làm gì có, anh Vương anh đi nhé, em đặt vé máy bay rồi, một lát nữa ngồi máy bay thì tới Lỗ Tây rồi.
Sau khi Đỗ Long từ biệt Vương Đạt Đào cũng không có đi đặt vé máy bay như lời hắn nói, mà là đi bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam. Vì sự việc đã hẹn trước rồi, do đó lúc Đỗ Long đi tới phòng bệnh điều trị tích cực, Cổ Dật Phi và Cổ Nguyệt Hồ đều có ở đây.
- Ông Cổ, tiểu hồ ly, tiểu Tam Tử. 
Đỗ Long chào hỏi ba người, sau đó cười với Tiểu Tam Tử:
- Khí sắc tốt nhiều nhỉ, cảm giác thế nào?
Tiểu Tam Tử vẫn rất yếu, nhưng so với tối qua là tốt hơn nhiều, y cảm kích nhìn Đỗ Long, nói:
- Tốt nhiều rồi, cảm ơn anh, cảnh sát Đỗ, anh cứu tôi ba lần, kiếp sau tôi nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp anh…
Đỗ Long cười nói:
- Đến lúc nào rồi, còn nói loại lời này gạt người, tôi cần một con ngựa một con bò làm gì? Nếu thật sự cảm kích tôi thì dùng hành động bày tỏ được rồi… Tiểu hồ ly, tối qua sau khi anh đi có xảy ra chuyện gì không?
Trên mặt Cổ Dật Phi dâng lên một luồng sát khí, y hừ một tiếng, nói:
- Những tên khốn không không có mắt đó đúng là giống như anh dự đoán, biết rõ em trở về, nhưng vẫn muốn giết người diệt khẩu Tiểu Tam Tử, đã bị em bắt lại hết rồi.
Đỗ Long gật đầu, hỏi:
- Bắt được thì tốt, hỏi ra chút tình hình không? Tiểu Tam Tử rốt cuộc nhìn thấy gì, tại sao bọn họ muốn giết cậu ấy diệt khẩu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.