Nghe thấy hai chữ lên núi này, tim của Trương Vĩnh Nguyên bất giác nhảy dựng lên, y vội nói:
– Người của thôn chúng tôi không có chuyện gì rất ít lên núi, căn bản đều ở nhà làm nông, nội trợ, nếu không thì đi ra ngoài làm công. Trên núi hoang mang vắng vẻ, muốn săn thú cũng không được gì, ai vô sự lên núi chứ.
Hoàng Kiệt Hào lạnh lùng nói:
– Thật không? Chỉ sợ dã thú cũng bị tiếng nổ của mìn làm cho sợ mà bỏ chạy rồi.
Tim của Trương Vĩnh Nguyên đập mạnh mấy cái, y ha ha cười nói:
– Trên núi có người nổ mìn? Tôi làm sao không biết? Tổ trưởng Hoàng nói đùa à?
Hoàng Kiệt Hào hừ một tiếng, nói:
– Mất hơn 100 người, tôi không có lòng nói đùa.
Lúc này điện thoại của Hoàng Kiệt Hoàng vang lên, sau khi y nhận điện thoại cố ý mở loa lớn, chỉ nghe trong điện thoại truyền ra giọng nói của Mạnh Hạo:
– Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một con đường dẫn lên núi, có vết bánh xe rất sâu, rõ ràng là bị xe trọng tải đè, bây giờ tôi đang ở bên ngã tư phía tây thôn.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Được, cậu ở bên đó chờ… Bí thư chi bộ Trương, thôn Ngưu Đề là phạm vi quản hạt của ông, mỗi một chuyện xảy ra ở đây ông cũng phải rất rõ. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói của ông đều trở thành chứng cớ. Nói đi, ông thật không biết trên núi có người khai thác mỏ sao?
Mồ hôi trên trán Trương Vĩnh Nguyên rớt thẳng xuống. Dưới tình huống này, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531280/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.