Chương trước
Chương sau
Người sống hơn 90 người, con số lớn như vậy sao có thể không thấy?
Sau khi nghe được tin tức này Lưu Mậu Tài bắt đầu hoảng hốt lên. Chỉ cần những người mất tích đó không xuất hiện, tổ chuyên án sẽ toàn lực điều tra xuống. Xã Diêm Hóa chỉ to như vậy, trong thôn trong xã người được lợi cũng không ít, tổ chuyên án cẩn thận điều tra hỏi thăm, chuyện căn bản giấu không được bao lâu.
Hoàng Kiệt Hào không phải ngọn đèn cạn dầu, Mậu Tài Lưu lúc nãy cứ quấn bên cạnh mình, đồng thời luôn miệng trưởng đồn, giờ đột nhiên không thấy bóng dáng, điều này gây nên sự chú ý của y.
– Cô Nhạc, giúp tôi kiểm tra một chút tình hình nói chuyện điện thoại của Trưởng đồn công an xã Diêm Hóa Lưu Mậu Tài thế nào nhé? Trước đây không lâu, ông ấy nhận cú điện thoại, tôi muốn biết tình hình bên kia điện thoại.
Hoàng Kiệt Hào gọi đện cho Nhạc Băng Phong nói.
Nhạc Băng Phong ở bên cạnh Đỗ Long, cô nói:
– Được rồi, số điện thoại của ông ấy là số mấy…? Xin đợi một chút.
Nhạc Băng Phong tắt ống loa, nhỏ giọng nói với Đỗ Long:
– Đội trưởng Hoàng muốn điều tra nhật ký cuộc gọi của Lưu Mậu Tài.
Đỗ Long nói:
– Thì em nói cho ông ấy biết đi, thuận thiện chỉ dẫn ông ấy một chút, tránh bọn họ chậm trễ thời gian quá lâu.
Nhạc Băng Phong ừ một tiếng, kỳ thật bắt đầu từ tối qua cô vẫn luôn giám sát một chồng điện thoại, trong đó bao gồm của Lưu Mậu Tài. Lúc nãy Lưu Mậu Tài nhận được điện thoại đó, Nhạc Băng Phong đã theo dõi được. Thậm chí đã tập trung vào vị trí đại khái của ông chủ Vương, cho nên muốn cung cấp tin tức của Lưu Mậu Tài cho Hoàng Kiệt Hào không phí chút lực.
Qua mấy phút, Nhạc Băng Phong mở ống nghe, nói với Hoàng Kiệt Hào:
– Lúc nãy điện thoại đó là một số không có đăng ký gọi đến, vị trí đại khái ở trung tâm thành phố, gần cục Công an.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Có ghi âm không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Không có, nhưng số điện thoại đó liên lạc với Lưu Mậu Tài khá nhiều. Tối qua cũng gọi một cuộc, sau khi Lưu Mậu Tài nhận được điện thoại thì lập tức rời khỏi xã Diêm Hóa, đi về phía Tây Bắc… đi một nơi gọi là thôn Ngưu Đề…
Nhạc Băng Phong cặn kẽ kể lại tiến trình hoạt động của Lưu Mậu Tài tối qua cho Hoàng Kiệt Hào, thậm chí vị trí tọa độ của trạm tín hiệu ở đầu ngọn núi cũng nói cho Hoàng Kiệt Hào biết. Nếu như vậy còn tìm không được cái quặng đó, Hoàng Kiệt Hào làm công tác hình sự nhiều năm như vậy thật là uổng phí.
Sau khi có được tin tức xác thật này, Hoàng Kiệt Hào tinh thần phấn chấn. Y lập tức tìm một mục tiêu trên bản đồ, không giằng co với người của xã Diêm Hóa nữa, y chào hỏi tất cả mọi người, cùng lên xe cảnh sát, chạy về phía thôn Ngưu Đề.
Đám người Chủ tịch xã, Bí thư Đảng ủy của xã Diêm Hóa, thấy thế bất giác nhìn nhau ngơ ngác, mỗi một sắc mặt đều có chút khó coi. Cuối cùng vẫn là giấy không gói được lửa, lần này phiền phức rồi.
Bí thư chi bộ của thôn Ngưu Đề xã Diêm Hóa là Trương Vĩnh Nguyên nhận được điện thoại trong xã gọi đến, biết được tổ chuyên án đã chạy tới thôn bọn họ, Trương Vĩnh Nguyên vẫn đĩnh đạc nói:
– Bí thư, ông yên tâm, công việc trong thôn không có vấn đề, trên núi cũng đều xử lý tốt. Cho dù Bao Chửng đến cũng đừng nghĩ tra được gì, ông yên tâm nhé.
Nói là nói như vậy, sau khi gác máy, Trương Vĩnh Nguyên lập tức gọi tâm phúc của mình chuẩn bị thương thảo đối sách. Trong đó có hai người chính là hai tên sáng sớm từ trên núi xuống. Bọn họ ngáp dài ngáp ngắn nghe xong lời nói của Trương Vĩnh Nguyên, kinh ngạc nói:
– Tổ chuyên án thật đến nhanh như vậy à? Cũng may tối qua chúng tôi trong đêm thả người, còn xử lý gọn trên núi nữa, bằng không chạm mặt bọn họ, thì phiền phức rồi.
Trương Vĩnh Nguyên nói:
– Tuy nói như vậy, chúng ta vẫn không thể sơ suất. Đợi lát nữa hay là chúng ta đi triệu tập người đáng tin cậy tới trong thôn theo dõi, hoặc là tìm một cái cơ tạm thời đẩy bọn họ sang chỗ khác, đợi tổ chuyên án đi rồi mới cho phép bọn họ quay lại.
Tâm phúc của Trương Vĩnh Nguyên đáp lời, sau đó liền theo căn dặn của Trương Vĩnh Nguyên, chia nhau làm việc.
Trương Vĩnh Nguyên trong lòng an tâm một chút, nhưng vẫn có chút lo lắng. Y gọi cán bộ thôn đến, tạm thời mở cuộc họp, trong cuộc họp y cường điệu:
– Quặng trên núi là mạch máu chính quật khởi của thôn Ngưu Đề, chúng ta phải toàn lực bảo vệ bí mật này. Bằng không không những mỏ sẽ bị mất, trong công việc mỗi người còn phải mất chức ngồi tù! Ai cũng không chạy thoát, suy nghĩ lợi ích mà mọi người nhận được nửa năm qua, các người nên biết làm thế nào!
Sau khi Trương Vĩnh Nguyên tĩnh tâm bố trí, cuối cùng trong thôn đi đến một đoàn tổ chuyên án. Nhìn hàng xe cảnh sát gào thét đến, tim của Trương Vĩnh Nguyên rộn lên, nhưng trên mặt lại chất đầy nụ cười khoái trá, đi về phía xe cảnh sát.
Xe cảnh sát lần lượt dừng lại ở thôn Ngưu Đề, Trương Vĩnh Nguyên hớn hở bước lên nghênh đoán, cười nói:
– Hoan nghênh lãnh đạo tổ chuyên án đến thôn chúng tôi khảo sát, xin hỏi vị nào là lãnh đạo?
Hoàng Hào Kiệt xuống xe, đi về phía Trương Vĩnh Nguyên, nói:
– Tôi là Hoàng Kiệt Hào Phó tổ trưởng tổ chuyên án, ông là Bí thư chi bộ của thôn?
Trương Vĩnh Nguyên cười nói:
– Đúng, đúng, Tôi chính là Bí thư chi bộ của thôn. Tổ trưởng Hoàng cực khổ rồi, tôi đã căn dặn người chuẩn bị cơm nước, Tổ trưởng Hoàng nghỉ ngơi một chút thì có thể ăn cơm rồi.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Chúng tôi không phải đến ăn cơm, chúng tôi là đến điều tra án…
Trương Vĩnh Nguyên cắt lời của Hoàng Kiệt Hào, cười tủm tỉm nói:
– Tôi biết, tôi biết, thôn chúng tôi không có người mất tích. Tổ trưởng Hoàng không tin có thể có thể tùy tiện hỏi.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Không có người mất tích, đúng lúc chứng minh bên các ông có vấn đề lớn. Thỏ không ăn cỏ gần hang, lời này ông nghe nói qua chứ? Thôn các ông có thể ẩn núp một ma vương giết người. Bắt đầu từ bây giờ, cả thôn tạm thời do tổ chuyên án khống chế. Bí thư chi bộ Trương, mời ông cung cấp danh sách tất cả người trong thôn các ông, chúng tôi muốn tiến hành đối chiếu so sánh, cho dù không ở trong thôn cũng cần. Đại đội trưởng Nhiếp, làm phiền anh phái người canh giữ các cửa ra vào của thôn. Chỉ được vào không được ra, không tra ra chân tướng quyết không dừng! Bất cứ ai to gan dám phản kháng hoặc muốn cưỡng hành chạy đi, lập tức bắt lại! Còn nữa, tạm thời tất cả thông tin đều bị cắt đứt, tôi không hy vọng có người tiết lộ tin tức, dù sao tôi cũng không cần gọi điện thoại đi.
Sĩ quan cảnh sát vũ trang Nhiếp Viễn Phong lập tức hét to:
– Bên trong thôn này có sát nhân điên cuồng, các anh lập tức bao vây, không cho bất cứ ai rời khỏi nhà, càng không cho bất cứ ai rời khỏi thôn, bất cứ ai phạm lệnh lập tức bất đến gặp tôi.
Chiến sĩ vũ trang nhanh chóng xuất động, khống chế cả thôn. Trương Vĩnh Nguyên nhìn thấy thế trận đao thật súng thật của đám vũ trang, trong lòng bất giác trầm xuống. Người của bọn họ bố trí theo dõi trong thôn cũng lần lượt bị đuổi về nhà, cả thôn đều dưới khống chế của y.
Trương Vĩnh Nguyên nói:
– Tổ trưởng hoàng, như vậy không thỏa đáng đâu? Người trong thôn, tôi đều rất rõ, thôn chúng tôi làm sao có thể có quỷ điên cuồng giết người chứ?
Hoàng Kiệt Hào dù bận vẫn ung dung, nói với Trương Vĩnh Nguyên:
– Bí thư chi bộ Trương, nói đến tra án ông chính là người ngoài nghề rồi. Bất cứ tội phạm nào trước khi phạm tội đều là lão bá tính bình thường, không có ai sẽ khắc lên mặt mấy chữ “Tôi là hung thủ”. Bằng không thế giới này không có cái nghề hình sự này. Đều là người rất giỏi về ẩn núp, bọn họ có thể là láng giềng ông, có thể là người nhà ông. Ông cho rằng rất hiểu bọn họ, trên thực tế chỉ là hiện tượng giả mà bọn họ tạo ra. Bí thư chi bộ Trương, sát thủ liên hoàn đặc biệt giỏi về che giấu hoặc nói là xử lý thi thể. Cái thôn này của ông có ai cả ngày vô sự lái xe lên núi giải sầu không hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.