Tôi sẽ báo thù cho anh.
Đỗ Long nói với Lâm Vinh Anh:
– Anh nghỉ ngơi một lát đi, đợi lúc anh tỉnh lại, mọi thứ sẽ khá hơn.
Đỗ Long nói xong đưa tay lên mé cổ Lâm Vân Anh bấm mạch máu, Lâm Vinh Anh giãy nhẹ một cái, hỏi:
– Anh tên gì?
Đỗ Long cười nói:
– Cái này không quan trọng, quan trọng là mọi người đều bình yên vô sự… Nghỉ ngơi cho khỏi đi, nếu có cơ hội chúng ta sẽ còn gặp mặt.
Lâm Vinh Anh không muốn ngủ, nhưng sự mệt mỏi giống như thủy triều dâng lên, anh ta vừa nhắm mắt đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Đỗ Long buông tay ra, rồi lại xoa thêm mấy cái trên đầu Lâm Vinh Anh, Hồ Tuyết Mai nghi hoặc hỏi:
– Anh đang làm gì thế? Massage cho anh ta à?
Đỗ Long khẽ gật đầu, nói:
– Đúng vậy, đây là massage cho anh ta, để anh ta ngủ yên một chút. Một ngày một đêm vừa qua của anh ta trải qua thật không dễ dàng gì.
Thẩm Băng Thanh và Hồ Tuyết Mai cùng ờ một tiếng, Đỗ Long nói:
– Các cậu tìm chút cỏ khô hay thứ gì đó đặt anh ta yên một chỗ, tôi đi nói chuyện với ba thằng nhãi kia.
Đỗ Long đi sang bên kia, chỉ thấy nhóm của Hoàng Kiệt Hào đã làm xong việc, đi chỗ khác rồi, chỉ còn lại Vương Bá ở đó trông người.
Đỗ Long hỏi:
– Bọn chúng đã khai hết chưa?
Vương Bá đang dùng dao găm gẩy móng tay, nghe thấy Đỗ Long hỏi, anh ta đáp:
– Khai hết rồi, nó nói mấy chiếc xe kia về chở người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531275/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.