Tô Linh Vân đeo kính râm, bước ra từ sân bay, cô vừa nhìn một cái đã thấy Đỗ Long, sau đó hé nở nụ cười, đẩy hành lý tiến về phía hắn.
- Tô tiểu thư rút cục đã tới...
Đỗ Long tiến lên cười nói:
- Khiến tôi đời đến mòn mắt.
Tô Linh Vân cười nói:
- Rất xin lỗi, gặp chút phiền toái nên đến trễ, Chu tiên sinh thật sự có thời gian chơi với tôi mấy ngày sao?
Đỗ Long nói:
- Cố gắng thôi, tôi cũng không biết khi nào có nhiệm vụ đột xuất, tôi lại bị triệu tập về.
Tô Linh Vân cười nói::
- Có thể chơi với tôi một hai ngày là vui lắm rồi... Chu tiên sinh... hình như anh trẻ hơn trước, tôi có thể gọi anh là anh Chu không?
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên có thể, có một cô em xinh đẹp như em, anh vui mừng còn không kịp nữa là, vậy anh gọi em là tiểu Vân nhé.
Tô Linh Vân hé miệng cười cô nói:
- Anh Chu thật vui tính... Anh định dẫn em đi đâu chơi?
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Em không hề có dự định gì trước sao?
Tô Linh Vân nói:
- Không có, em muốn nếm mùi vị ngạc nhiên, anh Chu không khiến em thất vọng chứ?
Hai mươi năm nay Tô Linh Vân đều sống cuộc sống được sắp đặt từng bước, lần này cô muốn thực sự thư giãn, không nghĩ ngợi gì hết, Đỗ Long nói:
- Thôi được, anh rất thông thuộc tỉnh Thiên Nam, những nơi du lịch nổi tiếng em đều đi qua rồi chứ? Lần này anh dẫn em tới một nơi ít người lui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531219/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.