Đỗ Long mỉm cười nói:
- Đó là đương nhiên. Bị một người đàn ông qua một đêm liền quên hết. Có phải cô cảm thấy rất thất vọng hay không?
Ngô Tuyết Mai phát hừ nhẹ, cô nói:
- Tôi mới không dại trai như vậy đâu. Tôi chỉ là sợ y nhớ lại cái gì, nhìn ra âm mưu của anh mà thôi.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Không cần phải lo lắng. Có lẽ hôm nay y vẫn có thể nhớ một chút, ngày mai sẽ quên hết... Lát nữa tìm một nơi thả tôi xuống, tôi tự bắt xe tới sân bay.
Ngô Tuyết Mai kinh ngạc nói:
- Nhanh như vậy đã trở về rồi sao? Anh không đi gặp ngươi tình trong mộng của anh ư?
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Lúc này gặp nhau chi bằng đừng gặp, tùy vào duyên số.
Ngô Tuyết Mai có chút tiếc nuối nói:
- Ah... Vốn còn muốn chủ trì một chút.... Đội trưởng, chúng tôi khi nào thì trở về?
Hạ Hồng Quân nhìn Đỗ Long, lại nhìn Đoàn Huệ Minh, anh ta nói:
- Khó lắm mới được nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta ở Thượng Hải chơi vài ngày rồi đi. Đỗ Long, anh bên kia tạm thời không có việc gì chứ?
Đỗ Long lắc đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư trong nháy mắt không biết bay đi đâu. Bây giờ Tô Linh Vân hẳn là đã dậy rồi? Cô ấy nếu như biết chuyện phát sinh kế tiếp, không biết vui hay là buồn...
Đỗ Long vội vàng đến, lại vội vàng đi. Tề Quang Bưu gần giữa trưa mới bị Tô Linh Vân gọi điện thoại đánh thức. Tô Linh Vân gọi y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1531214/chuong-1148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.