Chương trước
Chương sau
Người đó chính là Thạch Siêu Vũ, chỉ thấy sau khi y bước vào mới phát hiện đối phương là một người đàn bà, hắn kinh ngạc nói: - Nếu đã là đàn bà, quay người lại, mau lên!
Người đàn bà đó quay người lại, Thạch Siêu Vũ nắm lấy tay trái của người đó, người phụ nữ đó thuận thế quay ngược lại, một chưởng nhanh như điện đánh vào sườn Thạch Siêu Vũ. Thạch Siêu Vũ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, người đàn bà mặc áo đen đó xoay người về phía trước lăn một vòng, thuận tay rút súng trên lưng Thạch Siêu Vũ ra.
Khẩu súng đó vừa vào tay, người đàn bà mặc áo đen cảm thấy có gì đó khác thường, cô ta không hề do dự vung khẩu súng lên, Thẩm Băng Thanh ở bên kia lao tới
Trong tay Thẩm Băng Thanh đúng là đồng đội, y sợ nổ súng sẽ khiến Thạch Siêu Vũ bị thương, lao ra cướp lấy súng đồ chơi. Thẩm Băng Thanh hơi hơi nhấc súng lên, y quát: - Không được động đậy, nếu không ta sẽ nổ súng!
Người đàn bà áo đen bóp cổ Thạch Siêu Vũ làm lá chắn trước mặt, lạnh lùng quát: - Vứt súng xuống không tao bóp chết nó!
Thẩm Băng Thanh cười nói: - Xem ra cô thân thủ cũng không tồi, hay là tôi bỏ súng xuống, cô cũng thả người ra chúng ta cùng đọ sức?
Người đàn bà mặc áo đen nói: - Mày bỏ súng xuống trước!
Thẩm Băng Thanh bỏ súng xuống đất, sau đó chậm rãi bước về phía tiến nói: - Đến lượt cô.
Người đàn bà mặc áo đen đẩy Thạch Siêu Vũ về phía Thẩm Băng Thanh, sau đó quay người bỏ chạy, Thẩm Băng Thanh đưa tay ra đỡ Thạch Siêu Vũ, để y ngồi xuồng, sau đó đuổi theo người đàn bà mặc áo đen, tuy người đàn bà mặc áo đen động tác rất nhanh, tuy nhiên khuyết điểm ở chỗ chân ngắn, không bao lâu đã bị Thẩm Băng Thanh đuổi kịp sau lưng.
Người đàn bà mặc áo đen dừng lại, cô nói với Thẩm Băng Thanh: - Đường đường là nam nhi ức hiếp phụ nữ gọi gì là hảo hán!
Thẩm Băng Thanh né sang bên trái, một mũi dao nhỏ sượt qua cổ y, Thẩm Băng Thanh cười nhạt nói:
- Cô là một phụ nữ bình thường ư? Ngoài việc đánh lén cô còn có bản lĩnh gì khác? Lôi hết ra đi!
Người đàn bà mặc áo đen thấy đánh lén không thành công bèn rút lui, lập tức rút ra một con dao găm trong tay, trong lúc giằng co, một đao đâm vào Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh ngắm rất chuẩn, giơ tay trái lên giữ lấy cổ tay người đàn bà mặc áo đen, đồng thời y lên sườn, tay phải hướng về phía trước, ép chặt cánh tay cô ta đồng thời dùng cổ tay trái ép cô ta xuống. Người đàn bà mặc áo đen không kháng cự được sức mạnh như trái núi, bị Thẩm Băng Thanh ép xuống mặt đất, dao găm cũng rơi xuống.
Người đàn bà mặc áo đen như phát điên vừa cào vừa cắn, Thẩm Băng Thanh tát vào mặt cô một cái, khiến cô ta bị ngất xỉu, nửa bên mặt sưng phồng lên, Thẩm Băng Thanh cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc.
- Đã xử lý xong một người, không phát hiện mục tiêu nào khác. Thẩm Băng Thanh còng cô ta lại rồi gọi điện cho Đỗ Long
Đỗ Long nói: - Rất tốt, để Thạch Siêu Vũ khống chế cô ta, cậu tới khu số hai ngay lập tức.
Thẩm Băng Thanh giao cô ta cho Thạch Siêu Vũ, Thạch Siêu Vũ bị cô ta đánh cho hôn mê trong lòng vô cùng khó chịu, nhân lúc cô ta đang hôn mê, y lấy dây điện trói cô vào cột điện bên đường, lần này cô ta sẽ chạy không thoát.
- Em sẽ không được đắc ý đâu Trong xe taxi, Hạ Hồng Quân bình tĩnh nói: - Lam Phượng, năm đó em làm sao mà thoát được tất cả?
Lam Phượng nói: - Cái này anhi không cần thiết phải biết.
Hạ Hồng Quân lại hỏi: - Em và Đỗ Long đánh một trăm lần cũng không đánh được, sao em cứ phải đối đầu với hắn?
Lam Phương nói: - Anh thật lắm lời. Chẳng phải anh và Đỗ Long chẳng có chút quan hệ gì sao? Bây giờ lại về cùng phe với hắn... có người nói trên thế gian này bất kỳ hai người nào cũng có thể thông qua người thứ ba để liên kết lại với nhau, câu này đúng là có lý... anh nói xem Đỗ Long có đem những thứ đó đến đổi lấy anh không? những thứ đó sẽ khiến hắn danh bại thân liệt.
Hạ Hồng Quân ngửi mùi hương từ phía Lam Phượng tỏa ra, hắn buột miệng nói: - Có, nhất định là có, hắn nhất định sẽ đến trao đổi với các người, nhưng tôi khẳng định các người sẽ không đạt được ý nguyện, Đỗ Long có khả năng này!
Lam Phượng cười nhạt nói: - Vậy sao? Xem ra anh rất tin tưởng hắn, anh cứ đợi mà xem tôi cho hắn chết như thế nào. Bắt đầu từ bây giờ không cho phép anh nói nửa lời, nếu không đừng trách tôi nhét tất thối vào miệng anh!
Hạ Hồng Quân nhún vai, vẻ mặt lộ ra nụ cười vui vẻ thú vị.
Lam Phượng cầm điện thoại gọi Tước Ngũ Thất, sau khi điện thoại được kết nối thành công hỏi luôn: - Xử lý xong chưa?
Kết quả nghe được những âm thanh rất mơ hồ, khiến Lam Phượng giật mình, âm thanh này...
Chỉ nghe thấy đầu bên kia, Thạch Siêu Vũ dùng lực ấn mạnh vào ngực Tước Ngũ Thất cười ha ha nói: - Lão đại của chúng ta nói, cô bắt được một người, chúng ta cũng bắt được một người, quay lại chỗ lúc nãy đổi con tin đi!
Lam Phượng cười lạnh lùng nói: - Anh nói với Đỗ Long, đừng có nằm mơ, đồ ngu xuẩn đó làm chút việc cũng không xong trong mắt ta không có giá trị, nhưng Hạ Hồng Quân thì lại khác. Anh nói với Đỗ Long, thêm một điều kiện trao đổi nữa, mang người tới đây trao đổi luôn!
Sau khi tắt máy Lam Phượng cười nhạt nó: - Tên Đỗ Long này đúng là có chút thủ đoạn, nhưng cũng không là gì, chỉ cần anh còn ở trong tay tôi, thì Đỗ Long ném chuột sợ vỡ đồ, nhất định bị tôi xỏ mũi.
Hạ Hồng Quân cười thản nhiên, Lam Phượng nhìn thấy, liền chau mày, xem ra kế châm ngòi ly gián đả kích sĩ đã bị thất bại, Hạ Hồng Quân đúng là tin tưởng Đỗ Long.
Đỗ Long về nhà cầm cái túi giấy tờ vội vàng tới đài tưởng niệm, khi sắp tới nơi lại nhận được điện thoại thông báo đổi địa điểm, bọn Đại Hùng cũng mất dấu chiếc taxi đó, sự thực là bọn Lam Phượng đã đổi xe.
Vòng đi vòng lại mấy vòng, Đỗ Long mới gặp được Lam Phượng và đồng minh ở chợ nông sản lớn ở Thị Bắc.
- Hồng Quân đâu? Đỗ Long hỏi.
Lam Phương giơ tay lên dùng súng chỉ vào ngực Đỗ Long nói: - Tên ngốc này, tôi bắn một nhát thì anh chết, anh dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, anh cho rằng tôi thực sự sẽ trao đổi con tin với anh sao?
Đỗ Long nói:
- Nếu cô không sợ cấp trên của cô trách tội thì cứ nổ súng đi, trò chơi còn chưa kết thúc đột nhiên lại bị gián đoán, chắc chắn y sẽ rất tức giận!
Lam Phượng cười kiêu ngạo nói: - Không hổ là bạn của Mèo Rừng, không cần biết thế nào, gan cũng đủ lớn, Đỗ Long, thứ mà tôi muốn anh có mang đến không?
Đỗ Long lấy túi giấy tờ ra nói: - Tất cả đều ở đây, Hạ Hồng Quân đâu?
Lam Phượng ra hiệu cho người bên cạnh, một chiếc xe chưa tắt máy, mở cửa lôi Hạ Hồng Quân ra. Hai tay Hạ Hồng Quân bị còng sau lưng, miệng bị dán băng dính, thấy Đỗ Long, y cười nhăn nhó rồi nháy nháy mắt.
Đỗ Long thấy y không sao nên thở dài nhẹ nhõm nói: - Chúng ta trao đổi thôi, để Hạ Hồng Quân đi lại đây, đi được nửa đường tôi sẽ ném giấy tờ cho các cô.
Lam Phương nói: - Không được, ai biết được trong túi là giấy tờ gì? Anh ném giấy tờ qua đây trước đã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.