Chương trước
Chương sau
Tối hôm đó ba tình nghi tham gia vụ cướp bóc ngoài Trâu Đông bị chết ra thì trưa hôm nay tất cả đã được phóng thích. Tuy họ mắc tội cướp bóc, nhưng bởi vì Trâu Đông đã chết, bọn họ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Trâu Đông, ngoài ra bọn họ đã giúp đỡ làm chứng, cũng coi như là lập công chuộc tội. Vì thế, mấy ngày hôm sau sự kiện hộc máu chết mọi chuyện trở lại bình thường họ đã được phóng thích, cũng không có nhiều người để ý đến sự việc này nữa.
Hai người này là do Đỗ Long thả ra để làm miếng mồi, kẻ mà luôn chú ý đến hắn, muốn trị hắn sẽ không bỏ qua bọn họ. Chỉ cần khiến hai người này phản cung, là có thể làm nóng vụ án 'Hộc máu chết'.
Đó là một cái bẫy rất rõ ràng, nhưng Đỗ Long tin rằng kẻ thần bí đó nhất định sẽ cắn câu, bởi vì kẻ thần bí đó quá tự tin, y không những muốn ăn miếng mồi mà còn muốn nuốt chửng cả người thả câu!
Đây chính là lý do Đỗ Long âm thầm cầu xin Hạ Hồng Quân tha thứ. Khi hắn rong ruổi trên cơ thể Âu Dương Đình, thông qua cô, hắn cảm nhận được sự việc sẽ phát sinh, nhưng Hạ Hồng Quân chỉ sợ bóng sợ gió, không cần phải lo lắng cho y. Cứ cho là sau này có thay đổi, đến lúc đó cũng hắn cũng có mặt tại hiện trường, tùy cơ ứng biến thôi.
Ở gần sông Nam Tú có một nông trường tên là Hoa Kiều, tuy rằng cảnh vật đã sớm thay đổi, nhưng cái tên vẫn giữ nguyên như cũ. Môi trường ở đây tương đối phức tạp, có nhà cao tầng vừa mới xây, cũng có nhưng ngôi nhà với kiến trúc cổ được xây từ cách đó mấy chục năm. Hoa Hạ đất chật người đông, giải phóng mặt bằng xây dựng luôn là vấn đề nan giải đối với chính quyền địa phương.
Trong một chiếc xe minibus, Đỗ Long và Hạ Hồng Quân gặp nhau. Hạ Hồng Quân đưa một tấm bản đồ và giới thiệu về tình hình kiến trúc hỗn loạn ở đây cho Đỗ Long. Hạ Hồng Quân rất coi trọng hành động của buổi tối hôm nay, y đặc biệt sắp xếp tám người giám sát, bảo vệ hai người vừa mới được thả. Nhà bọn họ tương đối gần nhau, tám người chia thành bốn tổ, về mặt nhân lực thì có dư.
- Hai người đó sống ở đây, đây... người của tôi mai phục ở đây, đây, đây, chúng tôi tính là cơ động hậu viên, cậu thấy đủ chưa?
Đỗ Long nói: - Đủ rồi, tôi tới phía trước tìm chỗ nào đó ngồi, anh nói với mọi người cẩn thận nhé. Nếu như đối phương nhận ra ý đồ của chúng ta, rất có thể bọn họ sẽ hạ thủ với với mọi người, anh nên cẩn thận.
Hạ Hồng Quân tự tin nói: - Những người tôi cử đến đều là những người ưu tú nhất, bọn họ có đủ khả năng tự bảo vệ mình, chỉ có điều là trong tay không có súng, nếu như đối phương có súng thì khá bị động.
Đỗ Long cười nói: - Đối phương dùng súng là xác xuất không lớn, nhưng cũng không thể sơ xuất, được rồi tôi đi đây, anh canh chừng cho kỹ nhé.
Đỗ Long nói xong bèn xuống xe, biến mất trong bóng tối. Hạ Hồng Quân thông báo với những người khác:
- Đỗ Long đến rồi đang ở gần đường số một, không cẩn để ý tới hắn.
Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt một cái đã đến 3 giờ sáng rồi, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, mọi người đều có vẻ mệt mỏi, khi báo cáo ám hiệu xong nói: - Hắc Ưng, mục tiêu có xuất xuất hiện hay không?
Hạ Hồng Quân nói: - Hồng Tùng nhẫn nại một chút, càng những lúc mệt mọi lại càng không thể buông lỏng tinh thần cảnh giác.
Vài phút sau, có một chiếc xe từ phía bắc tiến đến, Hạ Hồng Quân nhìn chiếc xe taxi qua cửa kính, thấy đôi tình nhân đang anh anh em em ở trong xe, y liền buông lỏng cảnh giác.
Khi chiếc xe taxi đi qua chiếc xe minibus người đàn bà đó liền hạ cửa kính xuống tay cầm một khẩu súng bán tự động, rất nhanh bắn một viên đạn, viên đạn xuyên qua cửa sổ tạo thành một cái lỗ, viên đạn rơi vào trong xe, sau đó phát ra một tiếng nổ.
Trong khoảnh khắc người đàn bà ấy hạ cửa kính quay đầu lại, Hạ Hồng Quân nhìn rõ khuôn mặt của cô ta. Khoảnh khắc đó Hạ Hồng Quân chỉ cảm thấy như là bị đánh, toàn thân ngây dại đi, đến khi viên đạn kia xuyên vào trong xe y mới bừng tỉnh, nhưng tất cả đã muộn rồi.
Bịch một tiếng trong, trong xe đầy ngập khói, là khói đạn! Hạ Hông Quân và tài xế Đại Hùng vội nhắm mắt lại, bịt miệng bịt mũi, và vô hình chung cũng mất đi khả năng kháng cự. Chỉ thấy chiếc xe taxi phanh gấp dừng lại, người đàn bà đó bắn một nhát lên trời, sau đó một phát súng khiến cửa kính xe minibus vỡ tan, cô lạnh lùng nói: - Giơ hai tay lên, xuống xe, nếu không ta giết chết các ngươi!
Lại một người đàn ông nữa bước xuống từ xe taxi, một tay đẩy cánh cửa xe minibus ra, túm cổ Hạ Hồng Quân lôi xuống xe. Hạ Hồng Quân cứng đầu trừng mắt nhìn kỹ người đàn bà đó, y vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: - Lam Phượng! Em vẫn còn sống à!
Người đàn bà đó lạnh lùng nở một nụ cười nói: - Mèo rừng, đã lâu không gặp, lần này đổi lại anh là tù binh, lên xe, thật thà một chút, nếu không lại tự chuốc lấy cự khổ.
Hạ Hồng Quân bị họ chĩa súng vào ngực và lưng, y đành cười đau khổ lên chiếc taxi đó, bị Lam Phượng và người đàn ông đó bị kẹp ở ghế sau giữa hai người đó, xe taxi nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Từ khi tập kích tới khi bắt người rời khỏi đó không quá nửa phút, thuộc hạ của Hạ Hồng Quân phát hiện ra sự việc vội chạy đến thì xe taxi đã đi xa rồi.
Đại Hùng xuống xe lập tức nói: - Tôi nhớ biển số xe của họ, mau đuổi theo!
Hai chiếc xe con lập tức đuổi theo, bên bờ sông Nam Tú trở nên tĩnh lặng, tuy tiếng súng truyền đi rất xa, nhưng không có ai quan tâm, không có ai báo cảnh sát cũng không có ai cảnh giác...
- Đỗ cảnh quan... Sau khi Đỗ Long nhận được điện báo của Hạ Hồng Quân, điện thoại chuyền tới âm thanh chính xác là giọng một người đàn bà, cô nói: - Bạn của mày Hạ Hồng Quân đang ở trong tay tao, nếu mày muốn nó sống, mau chóng đem tất cả ảnh khám nghiệm tử thi và tất cả những chứng cứ mày làm giả tới đài tưởng niệm liệt sỹ chúng ta cùng trao đổi thế nào?
Đỗ Long oán hận nói: - Cứ cho là mày lợi hại, nếu mày dám động vào một sợ lông của nó, tao sẽ trả lại mày gấp mười lần. Những thứ đó tao không mang theo người, tao cần một tiếng để về lấy.
Người đàn bà đó nói: - Mày chỉ có 10 phút, 3 giờ 21 phút nếu mày không mang đồ đến, cứ mỗi một phút tao cắt một thứ trên người bạn mày, mày xem rồi xử lý đi.
Tiếng điện thoại kết thúc, trên mặt Đỗ Long lộ ra nụ cười bí hiểm, sau đó hắn tức tốc từ chỗ ẩn nấp chạy ra, lái xe máy về nhà. Một lát sau, một bóng đen đột nhiên xuất hiện, dáng người nhỏ bé, nhìn có vẻ như là một phụ nữ, cô rất cẩn thẩn tiến về còn đường đen ngòm phía trước.
- Không được nhúc nhích! Một bóng người từ ven đường bước ra, chặn đứng trước bóng đen đó, dùng đền pin chiếu lên người bóng đen đó, bóng đen liền lấy tay che mặt, muốn bỏ chạy,sau lưng lại xuất hiện một người nữa quát lớn: - Không được nhúc nhích, ngươi bị bao vây rồi, dám nhúc nhích chúng ta sẽ nổ súng.
Bóng đen không giám nhúc nhích nữa, chậm rãi giơ tay đầu hàng, người đứng sau bóng đen phấn khích tiến lên cầm lầy còng tay cười ha ha nói: - Đại đội trưởng thần cơ diệu đoán, sớm đã biết chúng mày dùng kế điệu hổ li sơn rồi! Rình cả đêm cuối cùng cũng bắt được một chú chuột, cũng không uổng công nhịn đói cả đêm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.