Chương trước
Chương sau
Đoàn Huệ Minh thuận miệng đáp:
- Có, ở đầu cầu gần đây, tôi cất chút đạn dược và một ống phóng roc-ket. . .Đúng rồi, chúng ta có thể dùng ống phóng roc-ket nổ tung con mẹ nó đi!
Đỗ Long nói:
- Vật này các anh chuẩn bị để nổ đồn biên phòng đầu cầu sao? Một ống phóng roc-ket có thể nổ chết bao nhiêu người? Cho dù bọn chúng tập hợp một chỗ cho anh nổ, tính ra cũng chưa đến năm mươi người? Như vậy vẫn còn hơn trăm tên.
Đoàn Huệ Minh lại bị Đỗ Long hỏi khó rồi, bình thường y chỉ là biệt động, chỉ huy thế nào còn chưa tới lượt y, vì thế gặp vấn đề liền có chút sầu não, y buồn rầu đấm mạnh xuống đám cỏ trước mặt. Đỗ Long đẩy y ra một chút, nói:
- Mau nhìn, bọn chúng dừng lại rồi.
Đoàn Huệ Minh ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lại, hơn trăm người kia quả nhiên dừng lại, thực sự kỳ lạ, chỉ thấy phía xa xa đột nhiên xuất hiện hai ánh đèn xe, ngay sau đó xuất hiện càng nhiều thêm. Đoàn Huệ Minh nhướn mày, y kéo Đỗ Long xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng nói:
- Có xe tới tiếp ứng bọn chúng, chúng ta phải nhanh chóng đi lấy ống phóng roc-ket, mặc kệ có thể ngăn cản bọn chúng hay không, chí ít nổ tung một chiếc xe rồi nói sau.
Đỗ Long nói:
- Anh muốn chiếc xe đầu tiền nổ ở đầu cầu, ngăn cản đường đi? Không thể thực hiện được anh Đoàn, ống phóng roc-ket tầm bắn bao xa? Chạy gần như vậy anh muốn tìm cái chết à!
Đoàn Huệ Minh cắn chặt răng, không nói gì, nhưng Đỗ Long biết trong lòng Đoàn Huệ Minh rất không vui, y quen Đỗ Long không lâu, Đỗ Long trên cơ bản vẫn luôn ngăn cản y làm cái này làm cái kia, y hiện tại không mắng Đỗ Long là kẻ nhát gan đã rất tốt rồi.
Hai người chạy như điên trong rừng tối đen như mực, Đoàn Huệ Minh bất ngờ giẫm lên một cây mây trên mặt đất mà trượt chân, Đỗ Long đỡ y dậy, nói với y:
- Khả năng nhìn trong bóng đêm của tôi còn mạnh hơn anh, đi theo tôi.
Nói xong Đỗ Long đi đầu chạy về phía trước, Đoàn Huệ Minh bộ dáng nhếch nhách nhưng không bị thương, y vội vàng bước nhanh đuổi theo, liền thấy Đỗ Long càng chạy càng nhanh. Đoàn Huệ Minh dần dần bị rớt lại, sau một hồi, Đỗ Long đột nhiên dừng lại ẩn phía sau một thân cây lớn. Đoàn Huệ Minh chạy tới bên cạnh hắn, hỏi:
- Tại sao dừng lại?
Đỗ Long nhỏ giọng nói:
- Phía trước có hai người, Lương Kiến Vinh bị bọn chúng phát hiện.
Đoàn Huệ Minh giật mình, y nhỏ giọng nói:
- Là kẻ địch hay nhóm của đội trưởng?
Đỗ Long nói:
- Sẽ biết ngay bây giờ. . .
Đỗ Long đột nhiên huýt sáo, tựa như chim quốc kêu lớn từ trong rừng sâu truyền ra bên ngoài xa xa.
Đoàn Huệ Minh căng thẳng, cầm súng lục ngắm về phía trước, đây không phải lúc chim quốc kêu, chỉ cần để ý một chút người ta sẽ phát hiện tình hình bất thường. Phía trước là địch hay ta còn chưa rõ, không cẩn thận không được.
Sau một hồi, phía trước liền truyền đến tiếng chim quốc đáp lại, hơn nữa còn kêu ba tiếng quắc quắc quắc, chim quốc thực sự không hề kêu như vậy, Đoàn Huệ Minh hôn mê, vậy ám hiệu này là của ai? Đây chẳng phải muốn gây sự chú ý sao?
Đỗ Long cất giọng nói:
- Là Hồng Quân sao? Tôi là Đỗ Long, đừng nổ súng.
Hạ Hồng Quân hỏi:
- Người kia là ai?
Đoàn Huệ Minh vui mừng kêu lớn:
- Đội trưởng, là tôi, Đoàn Huệ Minh!
Song phương tụ hợp cùng một chỗ, người bên cạnh Hạ Hồng Quân khôi ngô hùng tráng thấy Đoàn Huệ Minh liền dùng tay vỗ vỗ một cái lên vai y, cười nói:
- Tiểu tử này, không ngờ cậu dừng lại ở chỗ tốt này, còn tưởng rằng cậu đang gặp nguy hiểm.
Hạ Hồng Quân giới thiệu người kia là Vương Bá, quả nhiên khí phách vô cùng, hai bờ vai y vắt ngang khẩu ak47, trên dây lưng và đai lưng treo vài trái lựu đạn và bảy tám băng đạn, phía sau mông cài súng giảm thanh, người này chính là kho đạn dược di động, bản thân là lính đột kích quả nhiên đủ dũng mãnh.
Vương Bá cảm thấy rất hứng thú đối với Đỗ Long, khi y bắt tay mạnh hơn một chút, nhưng Đỗ Long dường như không việc gì, nói:
- Có rảnh chúng ta vật tay vui một chút, nhưng hiện tại không phải lúc, Đoàn Huệ Minh, anh tới nói đi.
Đoàn Huệ Minh kể chuyện Hồ Tuyết Mai bị rơi vào tay Cát quân với đám người Hạ Hồng Quân, đúng lúc này, ô tô phía sau lái tới, thấy ô tô cuốn buị mà đi, Đoàn Huệ Minh vội vàng la lớn:
- Xong rồi, xong rồi, theo không kịp rồi. . .
Hạ Hồng Quân nói:
- Đừng thất vọng, sáng nay chúng tôi chuẩn bị tự vẫn, bây giờ còn sống đã là tốt rồi? Đỗ Long nói đúng, chúng ta ít người, dám ngăn cản chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhìn điệu bộ của bọn chúng, nhất định muốn đưa Tuyết Mai đến Cổ Yêu, chúng ta phải đi tới Cổ Yêu cứu cô ấy.
Đoàn Huệ Minh cười khổ nói:
- Ở giữa đường chúng ta ngăn chặn chính là lấy trứng chọi đá, lúc này bọn chúng đã về tới căn cứ chúng ta lại đi đánh cũng không phải lấy trứng chọi đá sao?
Hạ Hồng Quân nói:
- Đương nhiên khác, bây giờ không nên nói những lời vô ích này, trước hết chúng ta suy xét một chút làm thế nào để đi qua cầu, Đoàn Huệ Minh, anh giấu đồ quân dụng ở đâu rồi?
Đoàn Huệ Minh dẫn theo mọi người đi tìm đồ quân dụng, sau đó trở về đầu cầu gần nhất, ai nấy đều cẩn thận nhìn về phía đầu cầu.
Chỉ thấy ở một đoạn sông hiểm trở có một cây cầu xi măng cốt thép, hai đầu cầu có hai công sự xây bằng xi măng cốt thép, công sự cao khoảng nửa người, có người đang dùng đèn pha đan chéo nhau không ngừng quét quanh bốn phía, mỗi khi ngọn đèn chiếu tới, đám người Đỗ Long lại phải cúi đầu núp phía sau bụi cỏ.
Trong mỗi cái công sự đều có một cây súng máy hạng nặng, chỉ riêng cái này đủ khiến người ta đau đầu rồi, nếu cứ liều mình mà cong tới đám người Hạ Hồng Quân không có bất cứ cơ hội nào. 200m phía trước công sự đều là khoảng đất trống, không có gì ngăn cản, bất luận lén lút vượt qua hay chạy qua như điên đều bị đèn pha quét qua, sau đó súng máy hạng nặng bắn tới, người muốn xông vào căn bản không có cơ hội.
Đoàn Huệ Minh dùng kính viễn vọng hồng ngoại nhìn một chút, nói:
- Trong mỗi công sự đều có năm người, kế hoạch định trước đã không thích hợp rồi, sớm biết vậy mang thêm vài quả lựu đạn thì tốt hơn. Hiện tại, cho dù chúng ta diệt sạch hai công sự bên này, vậy còn hai công sự bên kia phải làm thế nào?
Hạ Hồng Quân nói:
- Vật chết, người sống, biện pháp luôn có, Đỗ Long, cậu có biện pháp hay gì không?
Đỗ Long nheo mắt nói:
- Nếu như có tay súng bắn tỉa thì tốt rồi. . . Khoảng cách chưa tới 200m, ai có thể giúp tôi thu hút lực chú ý của đối phương trong mười giây, tôi có thể giúp các anh tiết kiệm một viên đạn lửa.
Hạ Hồng Quân nói:
- Mười giây anh có thể chạy bao xa? Còn chưa đến trăm mét, anh muốn ném thủ lôi qua đó? Như vậy quá nguy hiểm, nếu một kích không trúng, anh sẽ bị bại lộ trong phạm vi của súng máy hạng nặng có hỏa lực lớn nhất.
Đỗ Long cười nói:
- Không nắm chắc mười phần, liệu tôi có liều mình đi nạp mạng không? Đừng quên phi đao của tôi hiện tại còn bay chuẩn hơn so với anh!
Hạ Hồng Quân nói:
- Cậu nhất định phải làm như vậy sao?
Đỗ Long cương quyết nói:
- Tôi nhất định phải làm.
Hạ Hồng Quân nói:
- Được, tôi đi bên trái thu hút hỏa lực của địch, Vương Bá và Đoàn Huệ Minh, các anh phụ trách trợ giúp hỏa lực, nếu tiểu tử này ném bom thất thủ, các anh phải dùng đạn lửa phá công sự bên phải, sau đó phân tán đội hình cùng nhau xông lên, xử lý công sự còn lại.
Đoàn Huệ Minh và Vương Bá gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Long đều toát lên vẻ thiếu tin tưởng, bọn họ quá ít người, cơ hội chỉ có một lần, đừng để Đỗ Long phí phạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.